Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 777 - Chương 777. Miên Miên Xuyên Việt Ký 2

Chương 777. Miên Miên xuyên việt ký 2 Chương 777. Miên Miên xuyên việt ký 2

Hai cha con họ mắt to trừng mắt nhỏ, Cố Miên hoàn toàn coi như mình đang nằm mơ, cô lại mơ thấy mình quay về hai mươi hai năm trước, khi cha và mẹ sắp kết hôn, ngay cả anh chị của cô cũng chưa chào đời.

Cố Miên nhìn Cố Thịnh vài cái, cô phát hiện cha lúc trẻ, tướng mạo dáng người thật sự rất đẹp.

“Có thể đừng nói nhăng nói cuội nữa không? Người nhà cháu ở đâu, chú dẫn cháu đi tìm họ.”

Cố Thịnh đoán có thể bé gái này là do ai tìm tới đùa với anh, anh đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống quả bí đao lùn trước mắt.

Cố Miên đi lên ôm đùi của anh.

“Cha! Mẹ đâu? Con muốn mẹ! Cha dẫn con đi gặp mẹ! Mẹ con là Triển Ngải Bình, mẹ là người phụ nữ cha yêu nhất, cha mẹ ngày nào cũng dính lấy nhau, cha không yêu mẹ nữa sao?”

Cố Thịnh bị cô lớn tiếng rêu rao tới đỏ bừng mặt, anh bị lời của cô bé này chọc trúng tâm tư…cái gì là người phụ nữ anh yêu nhất?

Nếu bị người quen anh và Triển Ngải Bình nghe thấy, Cố Thịnh anh còn làm người nữa không?

Phải biết Triển Ngải Bình từng làm việc ở bệnh viện bộ đội này một khoảng thời gian, người biết tên Triển Ngải Bình này rất nhiều.

Cố Thịnh cưỡng ép lạnh mặt: “Cháu đừng nói bậy, còn nói nữa chú sẽ bịt miệng cháu lại.”

Cố Miên: “Cha, cha cứ nói cha có thích Triển Ngải Bình không?”

Cố Thịnh: “…”

Anh cố ý không trả lời câu hỏi này, Cố Thịnh dùng một tay xách Cố Miên lên, hung dữ nói: “Dẫn chú đi tìm phụ huynh của cháu!”

Cmn bé gái do ai tìm tới chơi anh?

Sao lại có người biết anh thích Triển Ngải Bình chứ?

Cố Miên kinh ngạc nói: “Cha, cha đỏ mặt rồi! Cha lại đỏ mặt! Tai cha cũng đỏ rồi!”

Người cha mặt dày đó của cô lại đỏ mặt, chậc, lúc cha cô còn trẻ rất ngây ngô, tướng mạo kiệt ngạo nhuệ khí hơn lúc trung niên, tuy không đủ trầm ổn nhưng gương mặt đỏ lên, có hơi kiểu thẹn quá hóa giận.

Là con ruồi thâm niên bên cạnh cha mẹ, cô còn chưa từng thấy cha đỏ mặt như vậy bao giờ, lữ trưởng Cố mở miệng là bà xã là vợ không chút ngượng miệng.

Cố Thịnh bị lời nói của cô làm cho đứng họng, muốn ném đứa trẻ này ngay tại chỗ.

Cố Miên vểnh mặt: “Nói cha thích Triển Ngải Bình, cha xấu hổ rồi sao? Cha?”

Con ruồi thâm niên luôn nhớ vo ve vài tiếng vào lúc cần thiết.

Cố Thịnh nhắm mắt, nghiến răng nghiến lợi: “Ai dạy cháu? Sao cháu cứ vớ được ai là gọi người đó là cha? Ai là cha cháu?”

Cố Miên cười hi hi: “Cha cháu là Cố Thịnh! Cố Thịnh là cha cháu, Triển Ngải Bình là mẹ cháu! Chúng ta là một gia đình hạnh phúc!”

Cố Tiểu Miên Hoa cô thích trêu chọc anh trai chân dài đẹp trai trong bộ đội nhất.

“Cha.” Cố Miên dùng một ngữ điệu kỳ quái gọi anh, vui vẻ khi người gặp họa nói: “Cha mau dẫn con đi tìm mẹ!”

Với gương mặt đỏ bừng hiện giờ của cha cô, chắc sẽ không không nói nên lời ở trước mặt mẹ cô chứ?

Con ruồi như cô bay tới lúc cha mẹ còn trẻ, phải xem cha mẹ yêu đương chứ?

Cố Thịnh hận không thể lập tức hất bay của nợ này, anh sợ bị người quen nhìn thấy, thậm chí nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người họ, mở miệng là gọi cha kêu mẹ, còn nói anh yêu Triển Ngải Bình…

“Lão Cố, cậu ở đây à, lão Cố…”

Trời không chiều lòng người, đồng chí Vương, Vương Hữu Lý, hưng phấn đã tìm thấy anh, dạo này anh ta chìm đắm trong tình yêu, hận không thể chia sẻ niềm vui của mình với người khác.

Anh ta kết giao bạn viết lách có được người yêu, họ nước chảy thành mương, hài lòng về nhau, sắp kết hôn rồi.

Vương Hữu Lý chớp mắt: “Lão Cố, đứa trẻ trên tay cậu từ đâu ra vậy? Cậu làm gì vậy?”

Cố Miên ngẩng đầu nhìn, cô giãy giụa trượt từ trên chân của cha xuống, lớn tiếng nói: “Chú Vương! Chú và dì Thẩm kết hôn rồi sao?”

Cố Thịnh: “??”

“Sắp rồi sắp rồi, bọn chú đã gặp mặt người lớn rồi, chú đã viết xong báo cáo kết hôn rồi…” Vương Hữu Lý hưng phấn cười, sau đó nghi hoặc nói: “Cháu là con cái nhà ai vậy? Sao cháu biết chú và Tiểu Thẩm, dì Thẩm kết hôn?”

Cố Miên: “Là dì Thẩm Lệ Thanh nhỉ?”

Vương Hữu Lý: “Đúng vậy.”

Cố Miên khựng lại, cô nhìn Vương Hữu Lý, lại nhìn Cố Thịnh, thúc giục nói: “Cha còn không mau lên, mau tìm mẹ cầu hôn!”

Cố Thịnh sốt ruột: “Cháu còn ăn nói lung tung!”

Cố Miên nói to: “Con không nói lung tung, cha dám nói cha không thích Triển Ngải Bình không?”

Cố Thịnh lạnh mặt: “Cháu hét to lên chút nữa!”

Vương Hữu Lý nghi hoặc: “Triển Ngải Bình là ai? Lão Cố, cậu cũng có người mình thích sao?”

Cố Miên nói to: “Cố Thịnh thích Triển Ngải Bình, vừa nãy cha vừa nghe thấy cái tên này đã đỏ mặt.”

Vương Hữu Lý: “?”

Mặt Cố Thịnh đen như đít nồi: “Nếu tôi thật sự có đứa con bực mình thế này, chắc chắn tôi đã vứt đi rồi.”

Cố Miên: “Mẹ con không nỡ.”

“Cha cũng không thể làm chủ, lêu lêu lêu.”

Bình Luận (0)
Comment