Nếu có thể ngủ một giấc tỉnh dậy tới sau khi thi đại học, cô sẽ tới chùa tạ lễ, Cố Miên trước khi ngủ đã nghĩ như vậy.
Cô thật sự không muốn tham gia thi đại học!
Rõ ràng là mùa hè, sao lại lạnh buốt? Càng ngủ càng lạnh, Cố Miên dụi mắt, gió lạnh lẽo bổ lên mặt của cô, giống như bật điều hòa, xung quanh còn có một mùi của thuật tiêu độc, giống như ở trong bệnh viện.
Tiểu Miên Hoa cô chắc không phải bởi vì quá căng thẳng trước kỳ thi đại học mà ngất xỉu ở nhà, được đưa tới bệnh viện cấp cứu chứ?
Cố Miên mở mắt, cô mê mang nhìn mọi thứ xung quanh, những gì cô nhìn thấy không phải là phòng bệnh trắng xóa, cô cũng không phải nằm trên giường bệnh, cô ở trong một góc tường, trên bức tường xa xa có một giá chữ thập đỏ to, đây giống như là một bệnh viện?
Cô ôm một con gấu trúc bằng bông trong lòng, Cố Miên chạy tới trước vài bước, cô cảm thấy vô cùng quái lạ, bước đi của cô trở nên ngắn lại, trọng tâm cơ thể không quá vững, chạy tới trước vài bước, cô nhìn thấy người mặc quân trang, còn có người mặc blouse.
Cố Miên: “!!!”
Cô bị cảnh tưởng trước mắt dọa ngốc.
Cô giống như tiến vào một đất nước người khổng lồ, người xung quanh đều cao hơn cô, rõ ràng cô cũng là người thành niên, cô sắp mười tám tuổi rồi, tại sao cô còn phải ngửa đầu nhìn người khác chứ?
Cố Miên cúi đầu nhìn tay của mình, cô nhìn thấy hai bàn tay ngắn ngủn mập mạp, trông giống như là tay của bạn nhỏ ba bốn tuổi.
Trời ơi! Sao cô lại biến nhỏ vậy?
Cố Miên: “Rõ ràng mình nhờ Bồ Tát phù hộ mình ngủ một giấc tới sau kỳ thi đại học, sao giống như quay về lúc mình còn bé thế này?”
Đã rất lâu cô không nhìn thấy những người xung quanh ăn mặc kiểu này, đó là quân trang của năm 60, năm 70 nhỉ? Nơi này rốt cuộc là ở đâu?
Cố Miên hơi khiếp đảm ôm con gấu trúc lớn trong lòng, gương mặt cô mơ màng đi về trước, có y tá áo trắng đẩy bệnh nhân đi vào trong, gió lạnh thấu xương, đây là đang ở mùa đông khắc nghiệt.
Đột nhiên…
Cố Miên nhìn thấy trên bậc thềm đá gần đó có một người đàn ông đang ngồi hút thuốc, gió lạnh thấu xương, trên vai anh đang khoác một chiếc áo bành tô quân đội, gương mặt tuấn tú, đầu thuốc trong tay cháy lên đốm lửa màu đỏ, một làn khói sẫm màu bay ra.
Cố Miên ôm đồ chơi chạy tới trước mặt anh, trong mắt của cô ngập tràn chấn kinh: Người trước mắt nhìn trái nhìn phải nhìn lên nhìn xuống, đều hơi giống cha của cô!
Gương mặt hoàn toàn giống nhau, chẳng qua anh trẻ hơn lữ trưởng Cố rất nhiều.
Cố Miên nghiêng đầu, miệng khép mở, cô thăm dò hỏi: “Cha?”
Cố Thịnh chú ý tới bé gái trước mắt, anh dập tắt thuốc trong tay, bé gái này trông cỡ chừng ba bốn tuổi, vô cùng ngây ngô đáng yêu, giống như là em bé trong tranh tết, làn da trắng nõn, mặc áo bông nhỏ màu đỏ, vô cùng đáng yêu.
“Chú không phải cha của cháu.” Cố Thịnh đoán bé gái trước mắt đã lạc mất người nhà, nhìn cách ăn mặc của cô bé, chắc điều kiện gia đình không tệ, lạc mất đứa con gái đáng yêu như vậy, e là đã hoảng hốt muốn chết rồi.
Cố Miên: “Cha tên Cố Thịnh sao?”
Cô dùng tay nhỏ cầm một viên đá lên, viết nguệch ngoạc trên đất hai chữ “Cố Thịnh”.
Cố Thịnh: “!”
Anh kinh ngạc nói: “Sao cháu biết tên của chú?”
Cố Miên trừng to mắt, cô nghiêm túc nói: “Vậy cha chính là cha của con!”
Trước đây, Cố Miên còn vô cùng hoảng hốt, bây giờ lại không hoảng nữa, cô có cảm giác an toàn rồi, Cố Miên đi lên trước, bốp bốp bốp nâng cánh tay mập mạp nhỏ nhắn đánh ba cái lên mặt Cố Thịnh, lại đá anh một cái.
“Cha xấu xa!” Nếu đây là một giấc mơ, vậy cô nhất định phải báo thù cha ở trong mơ, hôm qua lữ trưởng Cố không chỉ “mắng” cô một trận, còn nói lời châm chọc, cha xấu xa.
Một cánh tay của Cố Thịnh vẫn đang treo dải băng, không phải anh không tránh được động tác của cô bé này, chỉ là ngơ ra, lực tay của đứa trẻ này có thể lớn bao nhiêu?
“Bạn nhỏ, sao cháu lại nhận bừa cha như vậy?”
Cố Miên nói to: “Cha chính là cha con! Cha con họ Cố, tên Cố Thịnh!”
“Cha hóa thành tro con cũng nhận ra cha.”
Cố Thịnh: “…”
Nỗi u sầu tràn trề của Cố Thịnh đã bị bé gái bất ngờ xuất hiện này đánh ngơ, cô gái mà anh thích thầm sắp gả cho người khác, anh rầu thối ruột gan, hút thuốc giải sầu trong bệnh viện, ai biết lại đụng phải chuyện ngoài ý muốn như thế này.
Cố Thịnh giả vờ hung dữ nói: “Cháu nói chú là cha cháu, vậy mẹ của cháu là ai?”
Cố Miên rất tự nhiên nói: “Mẹ cháu là Triển Ngải Bình ạ, các người đã kết hôn chưa?”
Cố Thịnh thốt lên: “Cái gì?”
Nghe thấy cái tên này, anh hoàn toàn không bình tĩnh nổi, tại sao lại có một bé gái tự xưng là con gái của anh và Triển Ngải Bình.
Cố Thịnh cổ quái nói: “Triển Ngải Bình? Sao chú có thể kết hôn với em ấy, đầu của chú bị lừa đá rồi sao?”
Cô gái anh thích lại không thích anh.
Cố Miên hỏi: “Bây giờ là năm mấy?”
Cố Thịnh: “Năm 1971.”
Cóo Miên: “Cha mẹ sẽ đăng ký kết hôn vào mùng tám tháng giêng âm lịch năm nay.”
Cố Thịnh: “Bây giờ là tháng một.”
Triển Ngải Bình sắp kết hôn tổ chức tiệc rượu với người khác rồi.
Cố Miên nói to: “Vậy cha còn không mau cầu hôn mẹ con!”
Cố Thịnh: “…”