Đối với Cố Viện mà nói, chuyện đã trải qua vào ngày mười tám tuổi đó đại khái là ký ức khó quên nhất trong đời này của cô, rất nhiều năm sau này, cô đều sẽ nhớ tới câu chuyện xảy ra ngày đó.
Tựa như từ ngày đó, tất cả đều thay đổi, Tiểu Thang Viên từng không tim không phổi cũng không thể làm một bánh trôi nước vừng đen cởi mở, cô ngâm trong rượu, say khướt, có người nhớ nhung.
Rõ ràng là nước ngọt lịm, lại lên men biến vị vào ngày đó, trộn lẫn tình cảm không tên.
Từ nhỏ Cố Viện đã lớn lên cùng Lục Trình, ở trong mắt cô, Lục Trình giống như Cố Sâm, thuộc kiểu nhân vật giống như anh trai cô, tình cảm giữa họ bất phân nam nữ, cũng không giống anh em, mà là bạn tốt lớn lên cùng nhau từ tấm bé.
Trước đây cô sẽ không muốn hẹn hò với bạn tốt của mình, nhưng từ sau ngày đó, nằm mơ cũng khác.
Tiểu Thang Viên của ngày trước nằm mơ, mơ thấy Lục Trình chết, anh đã hi sinh, cô nhìn thấy bia liệt sĩ của anh, nhìn thấy bia khắc đại biểu chứng minh thân phận của anh, mà giấc mơ của mấy năm sau này, trong mơ có thêm rất nhiều nội dung quái dị khiến người ta khó nói.
Ví dụ, Lục Trình chết, để lại một bức di thư, đặc biệt để lại cho cô, nói cho cô biết tình yêu sâu đậm anh dành cho cô, nói trước khi anh chết chỉ muốn nói với cô một tiếng: anh yêu em.
…
Lần đầu tiên nằm mơ như vậy, Cố Viện chỉ coi là ác mộng, cô bị giật mình tỉnh giấc, cô không biết mình bị tin tức Lục Trình đã chết dọa tỉnh hay là bị bức di thư này dọa tỉnh.
“Thế này cũng khủng bố quá rồi!” Cố Viện lẩm bẩm nói.
Một người bạn cùng phòng ký túc xá nói: “Cố Viện, cậu gặp ác mộng à?”
Cố Viện: “Tớ gặp một cơn ác mộng vô cùng đáng sợ, quá đáng sợ rồi.”
Bạn cùng phòng tò mò hỏi: “Ác mộng gì vậy? Nói ra nghe thử.”
Cố Viện: “Mơ thấy bạn của tớ chết.”
Bạn cùng phòng: “Sao cậu lại mơ thấy người đó chết?”
Cố Viện: “Tớ mơ thấy anh ấy chết, anh ấy còn để lại cho tớ một bức thư máu, nói muốn dẫn tớ đi cùng!”
Bạn cùng phòng sợ hãi, nổi hết gai óc lên, cô ấy nói: “Giấc mơ này đáng sợ quá, đây là câu chuyển quỷ sao? Là người bạn nào của cậu vậy?”
Cố Viện: “Từ sau năm mười lăm tuổi, anh ấy đã mất tích rồi.”
Bạn cùng phòng: “Chẳng trách, hóa ra là mất tích, chẳng trách cậu sẽ mơ thấy người đó chết.”
Cố Viện: “…”
Mơ một giấc mơ như vậy, Cố Viện lắc đầu, không quá để tâm, bởi vì con người sẽ không lưu giữ ký ức về giấc mơ quá lâu, qua một lúc sẽ quên mất, không nhớ ra nữa.
Quả thực là như vậy, nhưng Cố Viện vẫn nhớ mình từng mơ một giấc mơ, mơ thấy Lục Trình chết, còn lưu lại một bức di thư cho cô, bên trên viết, anh yêu cô.
…
Cho dù không để tâm tới giấc mơ này, nhưng đối với Cố Viện mà nói, điều này giống như đã mở ra một chiếc hộp ma của Pandora, một chuỗi giấc mơ tương tự bắt đầu, vốn dĩ vẫn là cái khung sườn giấc mơ đơn giản đó, nhưng có thêm nội dung khúc chiết khác.
Thậm chí cô còn mơ thấy cô kết hôn với Lục Trình, cô đã sinh một cặp sinh đôi, Lục Trình đã hi sinh, chiến hữu của anh tới đưa di thư cho cô, hai đứa con khóc oa oa.
Cô còn chưa mở di thư ra, Cố Viện đã bị tiếng khóc của con dọa tỉnh.
…
Còn có giấc mơ ly kỳ khác, Cố Viện mơ thấy Lục Trình chết, mà cô một mình nuôi nấng hai đứa con, một đứa đỗ Thanh Hoa, một đứa đỗ Bắc Đại, mà bản thân cô đã trở thành viện sĩ của quốc y lớn nổi tiếng cả nước, còn nhận được giải Nobel…Cố Viện ở độ tuổi trung niên vui thích nhìn hai đứa con thành tài, cô vô cùng hạnh phúc thỏa mãn, chỉ đáng tiếc, đoạn kết của giấc mơ, Lục Trình quay về, anh chưa chết! Anh quay về rồi! Vốn dĩ năm đó anh chỉ mất đi ký ức, thi thể được tìm thấy là của người khác, anh làm vua dầu mỏ ở bên ngoài, anh còn dẫn một người phụ nữ khác về, muốn giành hai đứa con ưu tú với cô. Cố Viện tức chết, giận tới mức muốn đánh nhau một trận với Lục Trình…bởi vì quá tức giận, Cố Viện tỉnh dậy.
“Tức chết tôi rồi!” Cố Viện tỉnh dậy đập giường, nội dung trong mơ khiến cô chỉ muốn tìm Lục Trình đánh một trận.
“Chết cũng chết rồi, còn không chết sạch sẽ một chút!”
Nội tâm Cố Viện căm phẫn, cô còn nán lại niềm vui và sự mãn nguyện trong mơ, ở trong mơ, cô đã biến thành người thành công có thành tựu trong sự nghiệp, trai gái song toàn, mà hiện thực thì sao?
Cô vẫn là một sinh viên của trường quân y khổ sở học hành huấn luyện.
Những giấc mơ này khiến Cố Viện thử đọc một số sách liên quan tới phương diện tâm lý học trong mơ, ví dụ nghiên cứu phân tích chi tiết giấc mơ, sau khi đọc xong, trong lòng cô cũng không có đáp án gì, có lẽ cô biết là đáp án gì, nhưng cô bài xích chấp nhận thứ gọi là đáp án.
Từ ngày đó, cô có cảm nhận khác với Lục Trình.
Cố Viện suy đoán đây có thể là ám thị tâm lý, cũng có thể là hiểu lầm do hiệu ứng cầu treo gây ra, vào khoảnh khắc đi lướt qua cái chết, cô nhìn thấy mặt của Lục Trình, nhịp tim tăng nhanh.
Là nỗi sợ hãi thoát khỏi cái chết dẫn tới nhịp tim tăng nhanh, bị đại não của cô hiểu lầm thành rung động? Cho nên mới sinh sôi tình cảm khác?
Tình cảm này đã có từ lâu? Hay là nảy nở khi đó? Cô không rõ, nhưng từ khi đó, tình cảm đã lặng lẽ sinh sôi như thế rồi.
…
Đợi tới nhiều năm sau, Cố Viện gả cho người đàn ông kia, nhìn nụ cười ngây ngốc của anh, Cố Viện cười thầm trong lòng, thầm nghĩ tên ngốc nhà anh, còn không biết đã chết bao nhiêu lần trong giấc mơ của em.
Chết tới mức cô cũng sắp tê liệt rồi.
Cố Viện cười nói: “Giấc mơ tương phản với hiện thực.”
Lục Trình ngốc nghếch lắc đầu: “Không, cũng có giấc mơ đẹp thành thật, Viên Viên, anh đã cưới em rất nhiều lần ở trong mơ!”
Cố Viện: “…”
Đợi sau khi hạ sinh cặp sinh đôi, Cố Viện bắt đầu lo lắng giấc mơ thành thật.
Con trai Lục Thừa Khải, con gái Lục Nhạc Dao.
Tiểu Khải giống ông ngoại Cố Thịnh, là một đứa rất nghịch ngợm, con gái Dao Dao thì nho nhã nghe lời, Lục Trình vẫn thường xuyên vắng nhà, Cố Viện cùng hai đứa con sống cùng cha mẹ.
Bản thân Cố Viện cũng không ở nhà nhiều, một bác sĩ phẫu thuật ngoại khoa, thường xuyên làm phẫu thuật, không có thời gian, ngày càng bận rộn.
Hai đứa con đều dính lấy bà ngoại Triển Ngải Bình của chúng, mẹ Triển Ngải Bình của cô nghỉ hưu sớm, bà tự chủ rời khỏi cương vị nghỉ hưu, hiện tại làm việc ở trong dược đường trung y, không khám bệnh vặt, chỉ khám bệnh nan y.
Trong mỗi y quán trung y xuất hiện bệnh nhân có bệnh lạ gì, bà đều muốn tới góp vui học tập, tham gia thảo luận hội chẩn, bận tối mặt tối mày, còn chia sẻ với cô bà đã gặp căn bệnh hiếm lạ kỳ quái gì, nguồn gốc là gì.
Có vài căn bệnh là đều là hiểu lầm, nói ra chân tướng còn có chút buồn cười.
Cố Viện thì chia sẻ với bà huyền học mà bác sĩ trong bệnh viện bọn họ làm, tuy bác sĩ không nên mê tín huyền học nhất, nhưng ở bệnh viện trực ban lâu, sẽ có vài chuyện kỳ lạ cổ quái.
“Thi thoảng không thể không tin một chút.” Có vài bác sĩ trực ca đêm còn đặc biệt mang theo táo, không phải dùng để ăn mà dùng để bảo vệ mình, bảo vệ một đêm bình an, giảm thiểu bệnh nhân nguy cấp.
…
Ngoài những chuyện này ra, còn phải chia sẻ với mẹ lá phổi tiêu chuẩn nhất, túi mật thanh kỳ nhất, còn có ruột thừa kỳ lạ nhất mà mình từng thấy…còn có một bụng ký sinh trùng…
Triển Ngải Bình: “Con có thể đừng nói nữa không.”
“Chỉ từng ấy mẹ đã không chịu nổi rồi?”
Triển Ngải Bình: “Đợi chồng con về, con đi chia sẻ với chồng con.”
Cố Viện: “Không biết người này đã chết ở đâu rồi.”
Triển Ngải Bình: “Bớt nói chết chóc lại đi, nếu thật sự chết rồi, con đi đâu khóc đây.”
Cố Viện cũng không rõ, thi thoảng cô cảm thấy mình từng nằm mơ nhiều như thế, đã rất bình thản với những chuyện này, nhưng nếu thật sự có một ngày như thế, chỉ nghĩ thôi, trái tim cũng quặn đau vô cùng.
May mắn cô đã đặt một biệt hiệu “Cẩu Trứ” cho anh, anh thật sự cẩu thả mãi, cẩu thả tới ba mươi sáu tuổi rồi.
Anh bắt đầu đảm nhiệm công việc huấn luyện dạy học ở hậu phương, cũng có thể coi là quang vinh nghỉ hưu, đồng chí “lão Cẩu” nghỉ hưu xong, rất nhiều nơi trả giá cao để đào anh đi, Lục Trình từ chối các lời mời lương cao, ngoan ngoãn ở nhà cùng vợ và con, vễ ra vạch phân cách với cuộc sống ngày xưa.
Lúc này, ngoài mẹ của cô, người Cố Viện ngưỡng mộ còn có vị đồng chí lão Cẩu ung dung này.
Sau nửa năm, Lục Trình tròn ra năm ký, sau một năm, mập ra mười ký.
Cố Viện không nhìn nổi nữa, cô cảm thấy người đàn ông này cũng nên có chút lo lắng về vóc người: “Anh còn tiếp tục như vậy nữa, anh sẽ thành một gã mập mất, đồng chí Lục, anh chú ý ảnh hưởng.”
Triển Ngải Bình: “Trước đây lượng mỡ của nó quá thấp, bây giờ mới là mức độ người bình thường.”
Cố Viện: “Còn tiếp tục như vậy sẽ không phải là mức độ người bình thường nữa.”
Hưởng thụ người chồng có vóc người hoàn mỹ nhiều năm như vậy, đúng là từ tiết kiệm tới phung phí dễ, từ phung phí tới tiết kiệm khó.
Dáng người không đẹp, không có tư cách leo lên giường của cô, yêu cầu nghiêm khắc như vậy đấy!
Lục Lình: “Anh cố gắng giữ gìn.”
Vì hạnh phúc của vợ, anh lại bắt đầu tăng cường huấn luyện, đợi thêm vài năm, Cố Thịnh cũng nghỉ hưu.
Đối với chủ nhiệm Cố, Cố Viện, đang ở thời kỳ đỉnh phong của sự nghiệp mà nói, trong nhà cô có ba cá mặn.
Cố Thịnh, cá mặn lớn lớn; Triển Ngải Bình, cá mặn lớn; Lục Trình, cá mặn.
Trong đó người nhàn nhất phải kể tới Cố Thịnh, ông thật sự không làm gì nhiều sau khi nghỉ hưu, cơ thể vô cùng cường tráng, ngày nào cũng cùng mẹ cô Triển Ngải Bình trồng rau chăm hoa, hai người còn thường xuyên ra ngoài du lịch, còn thích đăng vòng bạn bè.
Ở nhà không đăng vòng bạn bè, ra ngoài một ngày đăng mười cái, Cố Viện tăng ca lướt tới vòng bạn bè ra ngoài du lịch của cha mẹ, đúng là chán nản.
Cha mẹ cô đăng vòng bạn bè, rất nhiều người like, ngay cả con của cô cũng lén lút lấy điện thoại của cha nhấn like cho ông ngoại bà ngoại.
“Ông ngoại bà ngoại, lần sau dẫn cháu đi với, moa moa.”
“Phải mang đồ ăn ngon về!”
Tới sau này, game online nổi lên, ba cá mặn trong nhà xúm lại chơi game, cộng thêm Tiểu Khải Dao Dao, ở trong nhà năm hàng bật hack không hàm hồ.
Cố Viện: “Tôi là người ngoài cuộc?”
Bản thân Cố Viện lười chơi, cô dùng một tài khoản với Lục Trình, cô sửa tất cả ID game của Lục Trình thành Cẩu Thần, Lục Trình kéo rank lên cao, cô sẽ cất lực giúp anh tụt rank.
Lục Thừa Khải hận sắt không thành thép: “Mẹ, có kéo cũng không kéo nổi mẹ!”
Triển Ngải Bình: “Vừa gà vừa muốn chơi adc, còn thích tặng mạng cho người ta.”
Cố Viện: “Mẹ, mẹ thiên vị quá, support theo con!”
Triển Ngải Bình: “…” Cảm giác trải nghiệm của game này thật tệ.
Cố Viện: “Con chỉ thích thao tác độ khó cao.”
Đám cá mặn trong nhà này quá rảnh, cô phải giúp họ tìm chút việc làm, rớt sao không tốt sao.
Đồng chí Tiểu Triển dẫn chồng mình ra ngoài câu cá, mặc kệ đứa con gái bực mình này.
Câu cá vốn là một chuyện bồi dưỡng kiên nhẫn, ngưng thần tĩnh khí, nhưng ở thành phố lớn thì không hẳn, vừa tới cuối tuần, chỗ có thể câu toàn là người, ngồi hàng hàng câu cá, giống như tham gia cuộc thi câu cá vậy.
Câu cá dã ngoại như thế này rất có bầu không khí, có cạnh trạnh có khán giả!
Thi thoảng Cố Viện cũng sẽ cùng chồng ra ngoài câu, điểm chung của đàn ông trung niên chính là câu cá, rửa xe.
Tính kiên nhẫn của hai vợ chồng đều rất tốt, chưa bao giờ không quân.
Cố Viện cũng bắt đầu học trung y, tưởng tượng đợi khi mình già đi không cầm nổi dao phẫu thuật, cô sẽ giống như mẹ cô, làm một bác sĩ trung y già dạo khắp nơi, tốt nhất là đồng nhan hạc phát!
Lúc nhuộm tóc nổi lên, Cố Viện chủ động đi nhuộm màu tro, quấy rầy Triển Ngải Bình đi cùng, nhuộm tóc thành tuyết trắng.
“Mẹ, mẹ phải nhuộm tóc thành tuyết trắng, vừa ra ngoài, ai không tin mẹ là thần y!”
Cố Viện mẫu mực: “Sau khi con nhuộm tóc thành thế này, bệnh nhân ngày càng tin tưởng con…”
Triển Ngải Bình: “…”