Cố Miên được một công ty giải trí Nhạc Tinh ném cành ô-liu cho cô ấy, công ty này nhìn trúng một cuốn truyện ngắn võ hiệp phá án mà cô ấy từng đăng trên tạp chí, muốn mua bản quyền cuốn tiểu thuyết này, cũng xin cô ấy viết mở rộng, quay thành phim truyền hình 30 tập.
"Công ty này bị mù hả, nếu không thì là lừa đảo?"
Công ty này không chỉ tìm tới cô ấy thông qua hòm thư tác giả trên mạng của cô ấy, còn gọi vài cú điện thoại và nhắn tin, thành khẩn khuyên bảo cô ấy tiếp nhận cành ô-liu của công ty bọn họ.
"Cô Cố, cô là một tác giả thiên tài…"
Cố Miên: "Tôi không tin."
Cố Miên cúp điện thoại, vẻ mặt cô ấy khó hiểu, nghĩ chuyện khác thường tất có gì đó, sẽ không phải là tập đoàn lừa đảo giả mạo công ty giải trí đấy chứ, hoặc chính là chuyện tốt của anh trai chị gái cô ấy làm ra.
Cảm thấy cô ấy quá nghèo, nghĩ cách cho "cô ấy" tiền?
Chuyện Cố Miên quen bạn trai không nghĩ tới gạt gia đình, mỗi ngày cô ấy chia sẻ cuộc sống tình yêu ngọt ngào của mình với chị gái Cố Viên, đắc ý chìm đắm bên trong tình yêu, mặc dù là những tháng ngày túng quẫn tích góp "tiền mua nhà", nhưng cô ấy thích!
Cố Miên cau mày: "Chẳng lẽ là chị mình làm? Người phụ nữ ngốc này, thế không phải muốn hại mình bị lộ à, cái thủ đoạn này ngay cả mình cũng không lừa được, còn có thể lừa gạt người bạn trai cảnh sát của mình?"
"Còn nói mình là tác giả thiên tài, vậy không là nói bậy nói bạ sao? Chị mình chắc chắn sẽ không nói mình là tác giả thiên tài, chẳng lẽ là chị dâu tốt bụng của mình?"
"Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, coi như không biết đi."
Cố Miên vô cùng lạnh nhạt từ chối lời mời của công ty giải trí này.
Người bên công ty giải trí Nhạc Tinh ngơ ngác, bạn gái của cậu chủ sao vẫn từ chối thế?
Cố Húc Phi: "Miên Miên vẫn từ chối?"
Cố Húc Phi tan làm, đứng ở cửa nhà, cậu ta do dự chốc lát, dự định chủ động xuất kích.
"Tiểu Miên Hoa em đã về rồi." Cậu ta gõ cửa, Cố Miên vui vẻ mở cửa cho cậu ta, chủ động vùi vào trong lồng ngực của cậu ta, ôm lấy cổ của cậu ta, Cố Húc Phi nở nụ cười hạnh phúc trên mặt, đóng cửa lại, ôm kiểu công chúa đưa cô ấy vào trong phòng.
Hai người dính với nhau một lúc.
Cố Húc Phi làm bộ lơ đãng hỏi cô: "Miên Miên, có phải chị muốn cho em một niềm vui bất ngờ không?"
Cố Miên sửng sốt một lúc: "Cái gì?"
Mặt mày Cố Húc Phi hiện lên nụ cười: "Còn muốn gạt em? Có phải là có người của công ty giải trí liên hệ với chị không? Bọn họ nhìn trúng tiểu thuyết của chị viết, muốn quay thành phim truyền hình?"
Cố Miên lắc đầu một cái, cô ấy nghiêm túc nói: "Chị cảm thấy bọn họ có thể đang lừa chị."
Cố Húc Phi: "…"
Cậu ta quả thực muốn dở khóc dở cười, lòng phòng bị của Tiểu Miên Hoa cũng quá cao rồi.
"Em nghe nói hình như là giải trí Nhạc Tinh, đây chính là công ty lớn đấy, sẽ không giả đâu, Miên Miên, chị thật sự được người ta nhìn trúng rồi."
Cố Miên nghi ngờ nói: "Công ty này cũng liên hệ em."
Cố Húc Phi nói một cách mơ hồ: "Chắc là biên tập này muốn liên lạc với hòm thư của em, gửi mail cho em."
Cố Miên: "!!!!"
Đây nhất định là người nhà cô ấy đào hố cho cô ấy, rốt cuộc là ai làm?
Cố Húc Phi khẽ hôn lên môi cô ấy: "Tiểu Miên Hoa, chị không nên bỏ qua cơ hội này."
Cố Miên từ chối: "Đây không phải cơ hội, có thể là cạm bẫy, em ngẫm lại xem, các truyện ngắn do chị viết kia, sao có thể quay phim truyền hình gì? Bạn gái em rất tự mình biết mình."
Cố Húc Phi tê cả da đầu: "Có lẽ là người thích truyện của chị muốn quay nó thành phim truyền hình."
"Tiểu Miên Hoa, mang tác phẩm lên màn ảnh lớn là giấc mộng của chị, dù cho chỉ có một phần vạn khả năng, chị cũng phải đi thử xem! !"
Cố Húc Phi cổ vũ cô ấy, Cố Miên kiên định từ chối, Cố Húc Phi khuyên cô ấy chừng mấy ngày, Cố Miên mới rốt cục đồng ý tiếp xúc bàn bạc với người của công ty giải trí này.
Trước đó, Cố Miên liên lạc với người thân bạn bè của mình, cha mẹ, anh cả chị dâu, chị gái anh rể, tất cả bọn họ đều chối bỏ mình không có quan hệ với công ty giải trí Nhạc Tinh.
"Thật sự không là mọi người làm?"
Cố Viện: Chị em ăn no không có chuyện làm hả?
Cố Sâm: Có lẽ thực sự coi trọng truyện của em viết.
…
Cố Miên: "Thực sự là do coi trọng truyện của em viết á? Rốt cuộc là kẻ ngu si nào tinh mắt như thế?"
Hẹn gặp mặt ở một nhà hàng, Cố Húc Phi theo Cố Miên thương thảo chuyện mua bản quyền cải biên với người của công ty giải trí Nhạc Tinh.
Người phụ trách chuyện này bên công ty giải trí Nhạc Tinh tên là Triệu Thịnh Minh, hiện nay là Cố Húc Phi là phó giám đốc trên danh nghĩa, Triệu Thịnh Minh chỉ phục vụ cho cậu ta.
Quãng thời gian trước Triệu Thịnh Minh gặp tai nạn xe cộ, nghỉ ngơi mấy tháng, xử lý xong hạng mục trước đó, anh ta bèn bắt đầu toàn quyền phục vụ cho Cố Húc Phi.
"Phó giám đốc…" Triệu Thịnh Minh gọi điện thoại xác nhận tất cả những công việc ký kết với Cố Húc Phi trước.
Cố Húc Phi: "Trước tiên không cần đưa ra điều kiện quá tốt, tránh cho chị ấy cảm thấy trong lòng chúng ta có quỷ."
Triệu Thịnh Minh: "…"
"Đừng gọi tôi là phó giám đốc, cũng đừng bại lộ thân phận của tôi." Cố Húc Phi dự định cùng Cố Miên cải biên bộ truyện võ hiệp phá án này, phần yêu đương thì Cố Miên viết, cậu ta viết phần phá án.
Cậu ta muốn thực hiện tâm nguyện của bạn gái!
Triệu Thịnh Minh: "Tôi hiểu rồi, "
Khi Cố Miên và Cố Húc Phi đến phòng ăn cơm kiểu Tây, Triệu Thịnh Minh đã dẫn trợ lý đến, anh ta cầm bút và hợp đồng trong tay, ngồi nghiêm chỉnh đợi ở trong phòng ăn.
Nhân viên phục vụ dẫn hai người tới bàn của Triệu Thịnh Minh, khi Cố Miên nhìn thấy Triệu Thịnh Minh, sắc mặt của cô ấy đột nhiên thay đổi.
Cô ấy nhớ ra rồi, đây thực sự là người của công ty giải trí Nhạc Tinh, lần trước cô ấy từng thấy khi đến chỗ anh Lục, lúc trở về, tuy rằng không đi cùng xe, nhưng bọn họ cùng gặp phải một trận tai nạn xe cộ liên hoàn.
Cố Miên căng thẳng trong lòng, sớm biết vậy không đến, cái tên Triệu Thịnh Minh này có thể nhận ra cô ấy là ca sĩ có chút danh tiếng không.
Lúc nhìn thấy Cố Miên, nụ cười trên mặt Triệu Thịnh Minh thoáng cứng ngắc, anh ta dường như đang sững sờ.
—— Đây là bạn gái của phó giám đốc? Cô ca sĩ xinh đẹp kia?
Cố Miên thấy thế, cô ấy nuốt một ngụm nước bọt, làm bộ không có chuyện gì xảy ra, đẩy cánh tay của Cố Húc Phi, "Em, em đến cửa tiệm đối diện mua kem cho chị đi, giờ chị muốn ăn."
Cố Húc Phi: "?"
"Vậy em đi đây." Cố Húc Phi cho là trước tiên mình không ở đây cũng tốt, bèn đứng dậy đi mua kem giúp Cố Miên.
Thấy Cố Húc Phi đi mất, Triệu Thịnh Minh do dự không ngớt, "Cố, cô Cố? Hai chúng ta từng gặp nhau hồi trước phải không?"
Cố Miên cầm bút, viết một hàng chữ trên tấm thẻ: "Bạn trai tôi còn chưa biết thân phận của tôi, xin đừng nói cho em ấy biết."
Triệu Thịnh Minh cầm tấm thẻ, tay run rẩy không ngừng.
Chuyện này… Chuyện này…
Cặp đôi này ai cũng bảo anh ta che giấu thân phận của mình, đây là thật sao?
"Xin anh đó, đừng nói cho em ấy." Cố Miên giơ tay cầu xin.
Triệu Thịnh Minh nuốt một ngụm nước bọt, anh ta hoảng hốt gật đầu, cũng không lâu lắm, Cố Húc Phi cầm hai cây kem trở về, đưa cho Cố Miên.
"Đây là bạn trai tôi, Cố Húc Phi, là cảnh sát."
Triệu Thịnh Minh: "Ồ ồ, tôi biết rồi."
Mấy người trao đổi chuyện cải biên xong, Cố Miên thở phào nhẹ nhõm, Cố Húc Phi cũng thở phào nhẹ nhõm, Triệu Thịnh Minh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đi ra khỏi phòng ăn, tâm trạng của Cố Miên vui mừng, đã thành công vượt qua cửa ải khó rồi.
"Thật sự nhìn trúng tác phẩm của chị à?" Khóe miệng Cố Miên cong lên: "Nếu như để chị biết là ai mời tới trêu chọc chị, chị nhất định sẽ hận gã ta cả đời!"
Trái tim Cố Húc Phi Tâm run lên, câu này của Cố Miên có ý riêng, đang nói chơi, hay là đang nhắc nhở cậu ta chủ động thẳng thắn
Cậu ta nhắm mắt lại, đột nhiên không muốn giấu diếm nữa, "Miên Miên, em muốn nói cho chị biết một chuyện."
Cố Miên ngây ngẩn cả người: "Làm sao vậy?"
Cố Húc Phi: "Công ty giải trí này là của nhà em mở, lúc trước lừa chị một chuyện,
bởi vì em muốn làm cảnh sát chuyện nên cãi nhau với gia đình…"
Cố Miên: "?! Khó trách!"
Cố Húc Phi vốn cho là cô ấy sẽ tức giận, lại không nghĩ rằng Cố Miên có phản ứng như thế.
Khóe miệng Cố Miên hiện lên nụ cười nhạt nhòa: "Vậy tại sao em lại không muốn gạt chị nữa?"
Cố Húc Phi: "Tiểu Miên Hoa, em yêu chị, em không muốn lừa gạt chị."
Cố Miên: "Chị cũng không muốn gạt em, Cố Húc Phi, tình yêu của chúng ta từ đầu tới cuối đều là một âm mưu."
"Chúng ta đều yêu sự giả tạo của nhau."
Cố Húc Phi nắm lấy tay Cố Miên: "Miên Miên, chị đang nói linh tinh gì vậy? Em vẫn là người cảnh sát đó mà."
Cố Miên khổ sở nói: "Nhưng chị lừa em."
…
Bắt đầu từ giây phút nhìn thấy Triệu Thịnh Minh, Cố Miên đã biết âm mưu này đã đến hồi kết, vì giữ một lời nói dối, mà phải tiếp tục dùng vô số lời nói dối để che giấu.
Vừa nãy Cố Miên suy nghĩ, cô ấy còn muốn tiếp tục giữ lấy sự lừa dối này để bắt đầu tình yêu ảo tưởng sao?
Tình yêu rốt cuộc là gì?
Cố Húc Phi có thật sự yêu cô ấy không? Người cậu ta yêu là cô ấy sao?
Cố Miên dọn khỏi nhà cậu ta, cô ấy nói với Cố Húc Phi: "Chúng ta đều cần một quãng thời gian để tỉnh táo lại, suy nghĩ thật kỹ tình cảm của mình."
Cố Húc Phi nói: "Em chờ chị chủ động liên hệ với em, đừng kéo đen em, cũng đừng cắt đứt liên lạc với em."
Cố Miên gật đầu.
Sau khi Cố Miên rời đi bay đến Bắc Kinh, ở cùng cha mẹ, còn có hai
Đứa cháu ngoại trai, mới bốn, năm tuổi, vô cùng hoạt bát đáng yêu.
Lúc mới vừa tách ra, rất kỳ lạ, Cố Miên vô cùng bình tĩnh, cô ấy cũng không có cảm thấy quá khó chịu và luyến tiếc, sau khi nhìn thấy cha mẹ, còn thật vui vẻ ăn bữa cơm đoàn viên, chơi game với các cháu ngoại trai.
Ngày thứ hai ngày thứ ba, nỗi nhớ không tên bắt đầu chảy ở trong thân thể của cô ấy, chỉ cần thấy gì liên quan tới Cố Húc Phi, không thể dừng được cảm xúc sôi trào mãnh liệt ấy.
Rất nhiều ký ức đã quên liên tục xuất hiện ở trong đầu của cô ấy, giống như chiếu phim tài liệu vậy.
Cô ấy nhớ lại mỗi một phút mỗi một giây ở bên cậu ta, nghĩ đến không thể gặp mặt lại sẽ khó chịu muốn rơi nước mắt, nhớ tới những thời gian ngọt ngào đó, khóe miệng sẽ bất giác cong lên.
Cố Miên hỏi Triển Ngải Bình: "Mẹ, khi đó vì sao mẹ lại thích cha?"
Triển Ngải Bình nói: "Không nói ra được, có lẽ ở một thời khắc nào đó, đột nhiên ý thức được mình thích người ấy."
Cố Miên: "Có liên quan gì tới việc người ấy là người nào không? Quan tâm ngoại hình, chiều cao, tuổi tác, gia đình, nghề nghiệp, học lực của người ấy…"
Triển Ngải Bình lắc đầu một cái, cô cười nặn khuôn mặt của con gái, buồn cười nói: "Rõ ràng con là người khao khát được yêu nhất trong nhà chúng ta, thế nhưng con chọn người yêu luôn xem xét các điều kiện mà người ta quen nhau mới có thể nghĩ tới."
"Con có thích cậu ấy hay không, chính cảm giác của con sẽ nói cho con biết."
Cố Miên: "Nhưng chúng con đều lừa dối nhau."
Triển Ngải Bình: "Vậy con ở bên cạnh cậu ấy có thoải mái vui vẻ không?"
Cố Miên gật đầu.
Triển Ngải Bình: "Thân thể của con, cảm xúc của con cũng sẽ không nói dối, làm bất cứ chuyện gì với người mình thích, con đều sẽ cảm thấy vui vẻ, bởi vì người làm chuyện ấy với con là cậu ấy."
"Nếu đổi lại là một người đàn ông khác, con còn có thể trải qua những tháng ngày đó với cậu ta không?"
Cố Miên: "…"
"Mẹ, mẹ nói rất đúng, cuốn truyện tình yêu này vẫn phải để mẹ viết." Cố Miên nằm ở trong lòng mẹ, "Mệt chết con, mẹ, con không thích viết tiểu thuyết chút nào, nhưng em ấy lại hiểu lầm viết tiểu thuyết là giấc mơ của con, con không biết nên làm sao đối mặt với em ấy, con chỉ sợ phải đối mặt với một sự thật —— Con thích em ấy là thật, mà người em ấy thích lại là một con ảo tưởng."
Triển Ngải Bình: "Quen và yêu một người, giống như lột hành tây, từng vòng từng vòng, lớp này đến lớp khác, một người không thể chỉ có một vòng một lớp, theo sự tăng trưởng của năm tháng, sẽ lại mọc ra lớp này đến lớp khác."
"Lột ra một lớp, con lại phát hiện một mặt mới của cậu ấy, nhưng cậu ấy vẫn là củ hành tây kia."
"Con cũng vẫn là củ hành tây tên Cố Miên, cậu ấy chỉ mới lột ra một lớp của con, phát hiện một lớp mặt khác có liên quan tới con, chỉ có lột ra hết lớp này đến lớp kia, giữa các con mới có thể hiểu nhau sâu sắc hơn."
Cố Miên: "Mẹ, vậy mẹ với cha lột củ hành tây của nhau hơn ba mươi năm, thật cố chấp."
Triển Ngải Bình nhéo mặt cô ấy: "Con xoắn xuýt như vậy làm cái gì, con lột hành tây, thấy tất cả mọi mặt của cậu ấy, bị cậu ấy xộc mùi rơi nước mắt, cũng không nỡ ném nó xuống, vậy thì tiếp tục lột ra đi."
"Nếu như không chịu nổi, vậy thì đổi một củ hành tây khác, ai quy định cả đời con chỉ có thể lột một củ hành tây?"
Cố Miên: "… Mẹ, không thể đổi ví dụ khác tốt hơn sao, con không thích ăn hành tây."
Triển Ngải Bình: "Vậy thì bắp cải đi."