Trước khi cô còn chưa đi vào, Cố Thịnh nhặt một quyển sách thuốc lật qua lật lại dưới đèn, tuy rằng cũng không đọc vào đầu chữ nào nhưng trong đầu cũng xoay vòng những cái tên thảo dược.
Lúc này nhìn thấy cô, thảo dược bay đầy trong đầu đều biến mất tăm.
"Anh ngủ bên trong đi." Triển Ngải Bình chỉ xuống chỗ sát bên tường.
Ở dưới ánh mắt cô, Cố Thịnh quẳng sách thuốc, nằm qua. Triển Ngải Bình có chút buồn cười nghĩ thầm: anh còn căng thẳng hơn cô nữa.
—— Ngày hôm nay nhất định phải đánh bọc sườn anh mới được.
Khát vọng thắng thua đáng chết này vẫn đang quấy phá!
Đây chính là bệnh chung của đám nhóc ở đại viện, có sự theo đuổi cố chấp đối với thắng lợi và vinh dự.
Ở trong mắt cô, cả người Cố Thịnh cứng ngắc nằm nghiêng ở trên giường, khổ người anh to lớn lại rúc người như thế, có vẻ hơi uất ức không hiểu sao, giống như là một con chó to bị dạy dỗ, không dám vượt qua Lôi Trì một bước.
Cưng chìu tựa như chủ nhân, thật sự rất giống con chó chăn cừu lưng đen hồi trước anh nuôi.
Triển Ngải Bình vừa ngồi xuống bên giường, cô đã cảm nhận được cả người anh căng thẳng muốn xù lông lên.
Cô nằm xuống bên cạnh anh.
Lúc này Cố Thịnh mặc quần đen áo ba lỗ cũng đen, cơ bắp trước ngực và cánh tay hiện ra vô cùng sắc nét sinh động, lúc nằm nghiêng, cơ ngực no đủ ấy không hiểu sao có hơi quyến rũ.
Phần mỡ thừa của anh cực thấp, trên người vạm vỡ, nhưng lại không phải vóc người kiện mỹ kiểu khoa trương, huấn luyện của quân đội lấy sự chịu đựng làm chính, đường nét bắp thịt vừa vặn, vừa đủ.
Mà khi anh vận động, bắp thịt sung huyết phồng lên rất đẹp.
Triển Ngải Bình không nhịn được giơ tay nhéo bắp thịt chỗ cánh tay anh, còn rất co dãn.
Cố Thịnh đổi khách làm chủ nắm lấy cổ tay cô, vòng cô vào trong lồng ngực của mình, giống như là ở trên xe lửa, để cô tựa ở trên lồng ngực của mình, chỉ là đáng tiếc, lúc trước cô mặc quần áo mùa đông dày, lúc này khắp nơi trắng bóc, vừa thơm vừa mềm.
Việc nhỏ không nhịn việc lớn ắt loạn, nhưng anh cũng không phải người có thể nhẫn nhịn.
Hô hấp của Cố Thịnh căng chặt, siết cô vào trong ngực, cố gắng hết sức không để cô phát hiện sự biến hóa của thân thể mình.
"Ngủ đi, tôi tắt đèn." Cố Thịnh đang muốn với tay ra tắt đèn.
Triển Ngải Bình nghĩ thầm tắt đèn gì mà tắt, cô bay người lên như chim yến đè Cố Thịnh ở dưới thân, từ trên cao nhìn xuống anh, giống như là một nữ vương, điều này làm cho cô có một cảm giác chinh phục kỳ dị.
Cố Thịnh còn muốn làm con vịt chết, cô thì không muốn làm.
Triển Ngải Bình đè hai cổ tay anh lại, cúi người, kề sát ở bên tai của anh nói: "Cố Thịnh, Bình Bình thích anh."
Thấy Cố Thịnh sững sờ, khóe miệng Triển Ngải Bình thoáng cong lên, nghĩ thầm ngày hôm nay cô phải nắm quyền chủ động.
Sau khi nói xong, cô chủ động hôn lên môi của anh.
Sau đó ——
Nào có biết trời xoay đất chuyển, hai người thay đổi vị trí, sau đó ục ục thùng thùng loảng xoảng leng keng, kéo ra một mở màn hỗn chiến.
*
Ngày hôm sau, ngôi nhà vẫn là ngôi nhà ấy, cũng không phải một căn nhà gọn gàng sạch sẽ gì, giường sập, tủ đầu giường ngã, sách thuốc bị chà nát, một bình nước dưỡng da của Triển Ngải Bình rớt bể, cả căn phòng đều là mùi thơm thoang thoảng lúc có lúc không.
Triển Ngải Bình nằm ở trên mấy "tấm gỗ" vẫn rất kiên cường, trên eo đắp chăn, khóe mắt cô có vệt nước mắt khô ráo, vết đỏ bị siết trên hai cổ tay còn chưa biến mất.
Giống như là tiến hành một buổi huấn luyện dã ngoại dài ngày, Triển Ngải Bình chỉ muốn ngủ với anh tới trời đất quay cuồng, mơ mơ màng màng cọ trên cái gối, ôm chặt chăn xoay người ngủ tiếp.
Có người kéo cô di chuyển cơ thể, càng siết chặt cô vào trong lòng.
Dinh dính nhơm nhớp, Triển Ngải Bình đẩy anh một hồi, phát hiện đẩy không ra, lại chủ động cọ về phía trước, đầu đâm vào trong lồng ngực anh.
Cơ thể này xuất ngũ không lâu, còn giữ những thói quen trong quá khứ, thói quen lúc làm lính chính là tư thế gì cũng có thể ngủ được.
Cũng không biết lại ngủ bao lâu, người ở bên cạnh đã rời đi, bên ngoài truyền đến mùi thơm của thức ăn, có hương sữa thơm ngọt, còn có vị mặn và mùi bơ nhàn nhạt mằn mặn, vô cùng hấp dẫn.
Cô bị đói mà tỉnh.
Cố Thịnh thấy cô tỉnh rồi. Anh cầm đồ ăn ngồi bên người cô, đút hai miếng bánh đào cho cô, lại đút cô uống một hớp mạch nha.
Triển Ngải Bình ăn được một lúc thì hoàn toàn tỉnh táo. Ánh mắt của cô quét căn phòng một vòng, nhìn thấy dưới đất tàn tạ, cùng với… Cô và Cố Thịnh đang ngồi trên mặt đất hả?
Tối hôm qua hai người bọn họ cũng không thể ngủ trên "giường", mà ngủ ở trên "sàn nhà".
Tình hình chiến đấu quá mức mãnh liệt, mùi thuốc súng qua đi là một bãi phế tích.