Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 83 - Chương 83. Ảnh Dìm 3

Chương 83. Ảnh dìm 3 Chương 83. Ảnh dìm 3

Triển Ngải Bình muốn nhìn anh từ trên cao nên đè lên anh, mà anh lật người đè cô xuống dưới, đồ chó này người sau vượt lên người trước, anh ỷ vào sức mình mạnh, nắm lấy cổ tay cô đưa lên đỉnh đầu, Triển Ngải Bình sao có thể tha cho sự lớn lối của anh, cơ thể bây giờ của cô, hai chân và vòng eo vô cùng mềm dẻo, chớp lấy cơ hội, lập tức cho anh biết thế nào là lễ độ…

Triển Ngải Bình uống một hớp sữa mạch nha, thở dài: "Cái giường này có cần đền không?"

Cố Thịnh lắc đầu: "Không cần, giường cũ, chủ nhân trước đã chuyển đi, vô chủ."

Triển Ngải Bình: "… Anh tìm người làm giường mới chứ?"

"Còn phải làm một quãng thời gian nữa."

Triển Ngải Bình gãi lòng bàn tay anh: "Bảo làm kiên cố chút."

Cố Thịnh ngứa ngáy trong lòng: "Tự anh gia cố."

"Nếu không chúng ta vẫn nên đổi sang giường sắt đi, mua cái ở cửa hàng về." Triển Ngải Bình đề nghị.

Cố Thịnh đen mặt, kiên quyết không mua, anh tuyệt đối không để cho nhà mình trở thành ký túc xá.

"Cứ ngủ giường gỗ!"

Triển Ngải Bình: "… Vậy mấy ngày nay thì sao?"

Cố Thịnh nhìn chằm chằm mấy thanh giường: "Anh cải tạo."

"Hay dùng tấm gỗ ghép lại đi, lót thêm mấy tấm đệm."

"Được." Cố Thịnh đáp lại một tiếng.

Triển Ngải Bình trầm mặc chốc lát: "Hai chúng ta vẫn nên giữ mặt mũi chút."

Tình cảnh trong phòng không thể để cho người khác nhìn thấy.

Cố Thịnh vô cùng tán thành, "Đừng để người khác vào phòng chúng ta."

"Khóa kỹ."

Triển Ngải Bình chôn đầu ở trong lồng ngực anh, sau khi từng có quan hệ thân mật nhất, lây nhiễm hơi thở của nhau, da thịt dán vào nhau như thế, trở thành không có bất kỳ ngăn cách trở ngại nào.

Cái tên này đã thay một bộ quân trang thẳng tắp gọn gàng, bề ngoài nhìn ra dáng lắm, nút áo chỉnh tề, mà cô thì sao, Triển Ngải Bình cũng không dám ngẫm nghĩ, thực sự là nghiệp chướng mà.

Có điều may là, nhà các cô ở trong góc, hiệu quả cách âm của căn nhà cũng không tệ lắm, đây là thí nghiệm mà tối hôm qua bọn họ tự mình trải nghiệm, đương nhiên, vai chính cuộc thí nghiệm không phải hai người bọn họ, mà là hai vợ chồng nhà kế bên.

Lúc cô và Cố Thịnh bận rộn "đánh nhau", nhà bên cạnh đang bận "cãi nhau", một nam một nữ cãi nhau liên miên không dứt, âm thanh của bọn họ lúc ẩn lúc hiện truyền đến, là truyền tới từ nhà kế bên, đến nhà bọn họ thì không rõ ràng lắm.

Mà cô và Cố Thịnh, đều rất khống chế âm lượng, nhiều nhất là mấy tiếng như loảng xoảng leng keng lách cách.

—— Người ta nghe thấy chỉ có thể nghi ngờ hai người bọn họ đang đánh nhau.

Triển Ngải Bình đi thay quần áo, Cố Thịnh đã lau chùi giúp cô nhưng cô vẫn cảm thấy không quá thoải mái, sau khi rèn luyện làm nóng người đơn giản, cô lại đi tắm rửa sạch sẽ, đổi bộ quần áo sạch.

Nhìn từ bề ngoài cũng rất ra dáng, tóc chải kỹ càng, dịu dàng uyển chuyển.

Cố Thịnh nhanh chóng dọn dẹp căn nhà, gõ gõ đập đập chắp vá ra một cái giường mới giản dị. Triển Ngải Bình nghe tiếng kia, nghĩ thầm, mới ba năm, cũ ba năm, chắp vá lại thêm ba năm.

Phủ thêm một cái đệm, ngoại trừ thấp một chút, sửa xong nhìn từ bề ngoài giường vẫn "có da có thịt" .

Triển Ngải Bình tới ngồi lên thử, cảm thấy còn rất ổn.

Cố Thịnh ngồi xuống bên người cô, kề đầu lên bả vai cô, thật giống một con chó to xù lông, chỉ cần có một cơ hội thì lập tức dính vào cô, đuổi cũng đuổi không đi.

Rất giống chó nghiệp vụ của quân đội, lúc làm việc thì đàng hoàng trịnh trọng, ánh mắt có thể giết người, lúc đi bên cạnh huấn luyện viên, cực kỳ biết làm nũng dính người, đầu ủn tới ủn lui.

Đây là con chó chăn cừu mà cô nuôi.

"Vợ…"

"Hôm qua em nói thích anh, em thích anh lúc nào vậy?" Cố Thịnh ngứa ngáy trong lòng, cực kỳ muốn biết đáp án.

"Ai giống anh, vịt chết còn mạnh miệng." Triển Ngải Bình nghe xong đáp án của anh, lại nhớ lại quá khứ, đến tột cùng là thích anh từ lúc nào, đây là một khoản nợ rối tinh rối mù, thời gian bọn họ biết nhau quá lâu, không tính rõ nữa, hòa tan vào trong những tháng ngày ấy, ngược lại không biết từ lúc nào, anh đã trở nên không thể xóa nhòa trong lòng cô.

Còn là khi bọn họ còn chưa ý thức được.

Có điều, quả thực cũng có rung động rất sâu sắc.

"Lần đó em cõng anh, anh rất nặng." Cô thật sự cõng Cố Thịnh đi hơn mười km, cụ thể rốt cuộc là bao xa, thực ra cô cũng không rõ. Lúc cõng anh cô cứ cảm giác như con đường kia đi mãi không hết.

Mồ hôi trên người anh hòa lẫn với mồ hôi của cô, xung quanh lại là bùn đất và mùi cỏ xanh, hai người như đang ngâm mình ở trong bùn, trong rừng lúc gió thổi tới, hai người áp sát vào nhau có thể cảm nhận được nhiệt độ lẫn nhau…

Sức chịu đựng của con người thật sự rất đáng kinh ngạc.

Bây giờ nhìn cái tên to xác Cố Thịnh này, đừng nói là mười km, 100 mét cũng không cõng nổi.

Triển Ngải Bình đánh giá anh từ trên xuống dưới: "Anh thì sao, lúc nào thích em, anh đừng có mạnh miệng."

Cố Thịnh cười, anh chôn đầu ở cổ cô: "Lần được em cõng."

Bình Luận (0)
Comment