Triển Ngải Bình liếc mắt: "Vậy mà không thấy mình rất mất mặt à, lại còn có thể nhớ việc này."
"Lúc được em cõng, anh đã nghĩ, đời này anh cưới vợ, nếu không phải em, vậy anh cũng sẽ không cưới người khác."
Triển Ngải Bình: "Anh cũng quá phong kiến rồi, cõng có một lần, nếu đổi lại là người khác, anh sẽ muốn cưới người khác?"
Cố Thịnh cười: "Không có khả năng ấy, năm đó lúc nhập ngũ, anh chỉ cầm theo bức ảnh của em."
Triển Ngải Bình: "!!!!! Thế nên anh thừa nhận, anh có tâm tư với em từ rất sớm."
"Không có." Cố Thịnh ôm lấy cô: "Trên thực tế anh cũng không biết nữa, ngược lại chỉ có thể là em, cụ thể là lúc nào, anh không rõ, chờ lúc anh ý thức được…."
"Anh rất muốn gặp em."
"Lần ấy đi Thượng Hải, anh nghĩ cách tranh thủ… Là bởi vì… Bởi vì cô gái mà anh thích ở bên đấy, anh muốn gặp cô ấy."
Triển Ngải Bình nắm lấy tay anh: "Tay anh gãy cũng là bởi vì việc này?"
Cố Thịnh nhìn cô không nói lời nào.
Mũi Triển Ngải Bình đau xót, cô cũng rất tức giận, cô thật sự rất muốn đánh anh một trận, nhưng cô nhấc tay, nước mắt chảy ra. Cố Thịnh sốt ruột: "Em đừng khóc, tay anh không sao mà, hơn nữa… Chuyến ấy không thiệt, không phải đã lừa được em về rồi sao?"
Nước mắt của Triển Ngải Bình chảy rất dữ dội, bản thân cô cũng không khống chế được, khóc bù lu bù loa thút thít nghẹn ngào, cô nghĩ thầm người trước mắt này cũng quá mạnh miệng, lúc còn trẻ cứng miệng, già rồi cũng vậy.
Lão Cố còn nói với cô, đây đều là chuyện lúc còn trẻ, nói anh làm gì.
"Chỉ là anh muốn gặp em, biết em sống tốt là đủ rồi." Bên này có không ít thanh niên trí thức tới từ Thượng Hải, bọn họ đều muốn nghĩ mọi cách trở về, nói nơi đó tốt cỡ nào, anh nghe cũng rất vui, bởi vì cô gái anh thích ở nơi đó.
"Em ngốc nghếch lại hay dỗi, bọn họ đều muốn trở về, chỉ có em là theo anh lại đây, cho em nhiều cơ hội hối hận như thế." Cố Thịnh cũng cảm thấy mình vô cùng rạch ròi, trong lòng anh khao khát cô rồi lại cảm thấy cô ở lại đấy tốt hơn, cô gái mà anh thích là một cô gái ưu tú, cô có một công việc rất nở mày nở mặt ở thành phố lớn. Thượng Hải là nơi cung cấp lương thực thịt sung túc nhất, cũng là một trong rất ít nơi bán hàng nhập khẩu, rất nhiều lúc không cần phiếu cũng có thể mua được thịt… Nếu có điều kiện, ai muốn cuộc sống ăn khoai tây sống qua ngày.
Là đàn ông thì không nên để cô gái mình thích theo mình chịu khổ.
Nhưng cuối cùng anh vẫn nảy lòng tham.
"Anh mới là ngốc nhất." Triển Ngải Bình lau sạch nước mắt, cô cũng không phải người quá sa vào quá khứ, quá khứ thì cứ để nó qua đi, cô ôm lấy cổ Cố Thịnh :
"Sau này không cho phép anh lừa gạt em nữa."
"Không lừa nữa."
"Sau này chuyện trong nhà đều nghe em."
"Tất cả đều nghe theo em."
Triển Ngải Bình hồi phục cảm xúc, hai người cùng nhau bố trí nhà mới. Cố Thịnh lấy ảnh chụp ngày kết hôn ra, anh bảo người ta rửa rất nhiều bức, Triển Ngải Bình cười: "Nói không chụp hình, cuối cùng vẫn chụp rất nhiều, anh giống chó thật đấy, đồng chí Cố Thịnh."
Cố Thịnh ôm cô từ phía sau: "Chỉ cần cuộc cách mạng của chúng ta có thể thắng lợi, anh làm chó thì làm chó."
"Treo trong phòng, trên bức tường ngoài phòng cũng treo hai tấm, Cố Thịnh, sao anh có nhiều hình vậy, còn đều là em."
Cố Thịnh cười nói: "Không phải nói rồi sao, anh tham gia quân đội nhiều năm như vậy, ngoại trừ ảnh gia đình, đều chỉ mang theo ảnh của em."
Triển Ngải Bình đần mặt ra nhìn bức ảnh: "…"
Làm sao cô có thể có nhiều ảnh dìm như vậy?
Cố Thịnh lấy ra từ nơi nào?
"Nói đến cũng rất mắc cười, đám con trai trong bộ đội, từng người từng người tràn đầy lòng hiếu kỳ, có mấy người sẽ mang theo ảnh cô gái mình thích, buổi tối xem trong chăn, có một lần kiểm tra diện rộng, không ít người bị phát hiện, chỉ không phát hiện được anh."
"Rõ ràng anh cũng mang theo ảnh của cô gái mình thích mà."
Triển Ngải Bình: "…"
Cô nghĩ thầm em nghi ngờ anh đang mắng em, thế nhưng không có chứng cứ.
"Đám nam binh bọn anh tụ lại với nhau, trò một một hồi không tránh được bàn đến người con gái mình thích, còn có thể cho nhau xem ảnh, còn có người lén lút xem ảnh bị trùm bao bố, tránh không được bị đánh kêu mấy tiếng."
"Anh lén xem… Không, anh quang minh chính đại xem ảnh của em, trái lại bọn họ không có bất kỳ phản ứng nào!"
Triển Ngải Bình trừng anh: "Anh còn rất đắc ý đúng không?"
"Nói thật, anh thật sự muốn bị người ta hỏi." Nếu không anh cũng sẽ không khoe bức ảnh ở trước mặt Vương Hữu Lý, đây chính là lần đầu tiên trong cuộc đời anh.
Triển Ngải Bình cười ha ha: "Chờ sau này lúc đồng đội các anh tụ tập, anh hãy nói với bọn họ, năm đó bọn họ đều bị mù rồi."
Dưới ánh đèn mờ.
"Nói, anh nhất định sẽ nói."
"Anh dám nói em đập chết anh, Cố Thịnh, anh… Không được, sau này chúng ta phải mua máy ảnh, em phải chụp thật nhiều ảnh đẹp, anh xem những bức này đi, đều là cái quái gì."
Cố Thịnh vỗ vai cô, động viên: "Con gái 18 sẽ thay đổi, con gái 18 sẽ thay đổi."
Triển Ngải Bình đá anh một cái: "Anh nói với con gái anh đi."
Cố Thịnh ôm lấy cô: "Đầu tiên chúng ta phải có một cô con gái."
Triển Ngải Bình: "…"