Cô nghĩ thầm Cố Thịnh có thể nhìn những bức hình này nhớ cô cũng coi như là tình yêu chân thành, "Rõ ràng vẫn có vài bức đẹp."
"Đúng vậy, đẹp đến mức anh không nỡ để người ta xem."
Triển Ngải Bình: "…"
"Muốn giấu em đi."
Triển Ngải Bình: "Đồng chí Cố, tư tưởng này của anh không đúng lắm."
"Anh biết, anh sai rồi, anh biết đám con gái mấy em thích cái đẹp, sau này nhà chúng ta cũng chỉ có ảnh đẹp nhất của Bình Bình thôi."
Triển Ngải Bình bật cười: "Vậy còn được."
Hai người chọn anh treo lên xong, lại cùng nhau ra ngoài mua đồ trong nhà bếp như nồi chén lò than dầu muối tương giấm, cùng với hạt giống rau dưa và gà con, bọn họ mua không ít đồ, đều là Cố Thịnh cầm, không nỡ để cô mệt nhọc.
Trên đường hai người bọn họ gặp Lý Ngọc Hà, chủ nhiệm Hội Phụ nữ vừa nhìn thấy hai người bọn họ, thoáng cảm thấy vô cùng không đúng.
Hôm qua cái người đàn ông này còn nói, nhà bọn họ không nấu ăn, ngày hôm nay mua còn đầy đủ hơn nhà người khác.
Chị ấy trêu ghẹo một tiếng: "U, giấm cũng mua ba loại."
Giấm chua, giấm thơm, giấm trắng.
"Không phải nói trong nhà không nấu ăn sao?" Con mắt Lý Ngọc Hà nhìn về phía Cố Thịnh.
Triển Ngải Bình chủ động hỗ trợ giải vây: "Chủ nhiệm Lý, như chúng em gọi là sinh viên ít văn phòng phẩm nhiều."
"Cố Thịnh nói nhà chị dâu Châu làm món sốt đậu ăn ngon, bọn em dự định đi đổi một chút, hai chúng em đều thích ăn cay, ớt ở tỉnh Quý ngon, nghe nói chị dâu lấy từ quê lên…" Năng lực khác của Cố Thịnh thì không nói, thế nhưng năng lực ghi nhớ tọa độ, nhớ sản vật rất tốt, chỉ chơi game thôi mà anh đã nhớ hết kỹ càng tất cả đồ ngon có trên bản đồ.
Bọn họ từ Thượng Hải đến, mang theo không ít đồ ở bên kia, bánh ngọt, chocolate, hoa quả, kẹo này nọ, hoặc là tặng người đến nhà chơi, hoặc là lấy ra đổi ít đồ với người ta.
Một vòng này, ai nên biết cũng đều biết hết rồi.
Lý Ngọc Hà: "…"
Chị ấy nghĩ thầm hai cô cậu còn rất giỏi.
Trông giống như không biết cách sống, thế nhưng lại thật sự là người biết sống nhất.
"Còn mua không ít hạt giống, dự định trồng rau? Có hành lá không? Đến nhà chị hái hai cây hành lá đi, lấy về trực tiếp gieo vào, cần thì cắt mấy cây, nấu mì cũng ngon."
"Được, cảm ơn chủ nhiệm Lý trước."
Lý Ngọc Hà cười cười. Chị ấy cảm thấy hai vợ chồng nhỏ này vô cùng thú vị. Lý Ngọc Hà vừa nhìn về phía Triển Ngải Bình, trêu chọc: "Không phải nói việc nhà đều là em làm hết sao? Làm một ông chồng chỉ tay năm ngón là kiểu như cậu ta?"
Tuy rằng Cố Thịnh vẫn là một sĩ quan nam cao to anh tuấn, nhưng trên người dầu muối tương giấm mọi thứ đều có, còn có một rổ gà con kêu chiêm chiếp, hiện tại khắp toàn có một chút "hơi thở cuộc sống".
Triển Ngải Bình còn chưa nói, Cố Thịnh đã lên tiếng trước: "Sao có thể làm một ông chồng chỉ tay năm ngón được chứ, chuyện trong nhà tôi đều giành làm, ai bảo tôi thương vợ cơ chứ."
"Vợ tôi tới từ thành phố lớn, yếu ớt lắm."
Lý Ngọc Hà: "…" Chua, quá chua.
Chủ yếu là Cố Thịnh trưng ra một khuôn mặt "kiêu căng khó thuần", luôn miệng nói mình "thương vợ", chị ấy làm sao có thể không tin đây? Nghĩ thầm cậu có thể thương vợ được mấy ngày?
Hơn nữa… Danh tiếng vợ của cậu "biết đánh nhau" đã truyền khắp nơi rồi.
Những năm trước đây khu vực biên cảnh không yên ổn, hiện tại ổn rồi, đã từng xảy ra chuyện bắt cóc mưu hại gia đình quân nhân, vì thế sau khi chuyện ngày trước xảy ra thì quân đội cũng sốt sắng lên, lại bắt đầu một vòng kiểm tra canh gác.
Trước mắt chuyện "quân tẩu xinh đẹp" quật ngã ba tên đàn ông vạm vỡ cũng bị thêm mắm dặm muối truyền ra, Lý Ngọc Hà nghe xong, còn có hơi nửa tin nửa ngờ, nhưng ngày hôm nay chị ấy nhìn thấy Triển Ngải Bình, lại cảm thấy có thể là nói quá.
Chồng của cô có thể đánh bốn người, Lý Ngọc Hà tin, còn quân tẩu trắng trẻo non nớt này, cô biết đánh một người là tốt lắm rồi.
"Sau này vợ chồng hai người phải sống với nhau thật tốt đó!"
Tốt nhất đừng để chị ấy tới nhà hòa giải mâu thuẫn, chị ấy cũng không muốn đến nơi đó, chỉ đôi vợ chồng nhà kế bên đã đủ rầu rồi, hai cặp vợ chồng này đừng sáp lại rồi cãi nhau ầm ĩ không thôi.
Ngày hôm qua còn đấu võ mồm với nhau, ngày hôm nay lại bảo vệ lẫn nhau, ngược lại toàn thân hai người bọn họ đều lộ ra một cỗ quái dị.
Tạm biệt Lý Ngọc Hà, hai người Triển Ngải Bình và Cố Thịnh về tới nhà, lần này nhà kế bên vừa vặn có người. Là sĩ quan nam, họ Tạ, mặc một bộ quân trang, ngũ quan đoan chính, vừa thấy hai người bọn họ thì anh ta có hơi xấu hổ: "Tối hôm qua tôi cãi nhau với vị kia nhà tôi, làm phiền hai người rồi."
"Không sao, cũng không phải quá phiền." Triển Ngải Bình và Cố Thịnh nhìn nhau, nghĩ thầm không phiền không phiền, lúc nhà cách vách cãi nhau, hai người bọn họ vừa lúc đang đánh nhau, cũng không nghe thấy gì cả.