Những năm 70, điều kiện ở các nơi chữa bệnh không tốt, viện quân y đặc khu là một trong những bệnh viện có trình độ và điều kiện chữa bệnh khá tốt. Còn những bệnh viện trong các hương trấn khác, trong đó cũng không có mấy bác sĩ, phòng mổ đàng hoàng cũng không có, thôn dân trong công xã, bình thường cầu thầy chữa bệnh phần lớn dựa vào thầy lang trong thôn.
Dựa vào điều kiện và năng lực của Triển Ngải Bình, thuộc gia đình quân nhân, thừa sức xếp vào viện quân y, thế nhưng bên viện quân y lại từ chối tiếp nhận Triển Ngải Bình.
Viện trưởng viện quân y Hứa Chấn Cương là người có tính tình cương quyết, trong mắt không chứa nổi nửa hạt cát, ông ta và giáo sư Tôn là bạn cũ, từng nghe nói về danh tiếng và quá khứ của Triển Ngải Bình.
Viện trưởng Hứa nói thẳng: "Muốn vào bệnh viện chúng tôi hả, không có cửa đâu, viện quân y nho nhỏ chúng tôi không chứa nổi vị Phật lớn này."
"Ồ, quân đội là nơi cô ta muốn tới thì tới, muốn đi thì đi hả? Là vườn hoa sau nhà cô ta? Bây giờ cô ta là người nhà quân nhân? Cô ta lại muốn rút quân về bệnh viện? Không có cửa đâu."
"Liệt sĩ, con gái liệt sĩ cũng vô dụng thôi, nhà họ Cố? Cậu bảo lão Cố đến nói với tôi này… Từ nhỏ đến lớn cô ta thuận buồm xuôi gió quen rồi, muốn làm gì làm gì? Có nghĩ tới hậu quả không? Tính tình tôi thế đấy, tôi không tâng bốc, cũng không nuông chiều loại con cưng của trời này, cô ta sống sung sướng ở đâu thì ở đó đi, đừng đến khiến tôi khó chịu."
"Lúc thì muốn cầm dao mổ, lúc lại làm giáo viên, lúc lại tùy tiện theo một gã đàn ông từ Thượng Hải xa xôi đến chỗ chúng tôi, tôi xem thử cô ta có thể ở lại mấy ngày?"
Viện trưởng Hứa đã có ấn tượng xấu ban đầu, dưới cái nhìn của ông ta, Triển Ngải Bình chính là con cưng cửa trời, từ nhỏ thuận buồm xuôi gió, tùy hứng làm bậy, không cân nhắc hậu quả, người bạn già của ông ta giáo sư Tôn kỳ vọng rất nhiều vào cô, kết quả người nọ quay đầu lại vứt bỏ dao mổ, cuối cùng thì sao, làm giáo viên cũng không làm được, bàn chuyện cưới gả với người ta, trước khi cưới lại tái giá. Cô ta thì sao, ngược lại ánh mắt cũng rất xoi mói, chọn trúng con trai nhỏ nhà thủ trưởng cũ, cô có mưu đồ gì? Còn không phải một lòng vì lợi ích? Từ Thượng Hải chạy đến tỉnh Điền… Đây chính là một cô gái không sống yên ổn cũng không an phận.
Giáo sư Tôn nói: "Người trẻ tuổi nên vì sự lựa chọn của mình mà trả cái giá đắt, gặp chút khó khăn càng tốt hơn cho trò ấy."
Viện trưởng Hứa vô cùng tán thành: "Bệnh viện của tôi không nhận cô ta, bảo cô ta chuyển sang nơi khác."
…
"Sư trưởng Triệu tự mình đi nói giúp, bên kia vẫn không đồng ý, Ngọc Hà, em là chủ nhiệm Hội phụ nữ, bên trên nói, nhờ em động viên cảm xúc của Tiểu Triển, xem cô ấy có suy nghĩ gì." Sắp xếp cẩn thận công việc cho gia đình quân nhân cũng là vấn đề quan trọng cho hậu phương vững chắc, không thể coi thường, ủy viên Trương nói với vợ Lý Ngọc Hà: "Không thể đến viện quân y, còn có bệnh viện huyện và bệnh viện trấn, chỉ sợ Tiểu Triển không lọt mắt mấy nơi đó, em cũng biết, điều kiện cá nhân của người ta quả thực rất tốt, vừa tốt nghiệp đã làm việc ở bệnh viện Thượng Hải, bên kia có điều kiện thế nào, bên chúng ta lại có tình hình ra sao?"
"Cô ấy cũng chưa chắc nhìn trúng viện quân y bên này chớ nói chi là những nơi khác."
"Nếu như cô ấy không lọt mắt, ở không quen, còn không phải lại giận dỗi với Cố Thịnh sao."
"Hậu phương gia đình không vững chắc cũng là một vấn đề lớn."
Trong lòng Lý Ngọc Hà hết sức kích động, cảm thấy mình rốt cục được giao một nhiệm vụ lớn, chị ấy âm thầm xoa tay trong lòng, làm một chủ nhiệm Hội phụ nữ, từ sáng đến tối không có bao nhiêu chuyện khác, cố gắng hòa giải mâu thuẫn gia đình, gần đây cũng không chuyện lớn gì, đều là chút chuyện vặt vãnh, nhà chồng, con cái, em chồng, nghe mãi cũng phiền, còn có nhà Tiểu Tạ, chuyện gì hai vợ chồng cũng có thể ầm ĩ lên, ban đầu chị ấy còn quản, sau đó phát hiện, đây chính là cách ở chung của vợ chồng bọn họ, cãi nhau thì cứ cãi nhau đi, mỗi ngày đòi ly hôn, náo loạn lâu như vậy mà mãi vẫn chưa ly hôn, hai người bọn họ chính là nồi nào úp vung nấy, ai cũng không thể rời bỏ ai.
Hai vợ chồng Cố Thịnh và Triển Ngải Bình, mặt ngoài nhìn hai người họ rất hợp, vừa chuyển vào đã bắt đầu sinh sống hạnh phúc, không nghĩ tới kỳ thật tình huống lại như thế:
"Đột ngột tái giá với Tiểu Cố? Hai người bọn họ chỉ là chắp vá sống qua ngày thôi sao? Khó trách."
"Bởi em thấy hai người bọn họ cứ như kỳ cục thế nào!"
——Đôi vợ chồng này, vấn đề cũng thật lớn!!!
Nhân dân ấy à, luôn khuyên hòa giải không khuyên chia ly, chỉ cần có thể tiếp tục sống chung thì đều không thể ly hôn. Suy nghĩ của Lý Ngọc Hà cũng như thế, dù cho hai vợ chồng Cố Thịnh và Triển Ngải Bình vì sao kết hôn, sau này hai người bọn họ chỉ cần có thể sống tiếp với nhau, vậy thì cố gắng chắp vá tiếp tục sống qua ngày.
Đây chính là một khúc xương khó gặm.