Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 89 - Chương 89. Vợ Nhỏ 2

Chương 89. Vợ nhỏ 2 Chương 89. Vợ nhỏ 2

Lý Ngọc Hà càng ngày càng kích động, rỗi rãnh đã lâu, chị ấy thật sự muốn gặm khúc xương cứng này.

Hi vọng dưới sự giúp đỡ của chị ấy, đôi vợ chồng nhỏ mới cưới Cố Thịnh này có thể dắt tay nhau tiếp tục bước đi.

"Bên này vẫn còn đang nói chuyện với viện quân y, đương nhiên, phải chuẩn bị sẵn sàng, em thu xếp công việc cho Tiểu Triển…"

"Yên tâm, chuyện này để em thầu." Lý Ngọc Hà vỗ ngực, rốt cục có vài chuyện mới mẻ có thể làm, cặp vợ chồng này thật quá tuyệt vời.

Cố Thịnh người này, gia thế tốt, phong cách làm việc cứng rắn, năng lực cá nhân mạnh, làm người kiêu căng khó thuần, mà người vợ anh cưới, lại càng thú vị, nữ quân y xuất ngũ, con gái cưng của trời, xuất thân gia thế tốt… Không ngờ là đột ngột tái giá.

Mẹ của tôi ơi, bao nhiêu năm mới có thể đụng một đôi vợ chồng như thế.

Hai người bọn họ một người tuấn tú, một người xinh đẹp, đi hòa giải mâu thuẫn gia đình cho hai người họ, một mặt chị ấy có cảm giác công tác thành công, mặt khác, cũng có thể vui tai vui mắt, chị ấy rất thích giáo dục những người "đẹp".

Lý Ngọc Hà cảm thấy mình phải quan tâm trọng điểm hai vợ chồng Cố Thịnh, nên soạn riêng sổ tay công tác cho hai người bọn họ.

Phải hoàn thành nhiệm vụ bên trên giao xuống một cách viên mãn, để dưới tay không xuất hiện đôi vợ chồng ly hôn nào nữa.

*

Lý Ngọc Hà đi rồi, Triển Ngải Bình và Cố Thịnh cũng ăn cơm xong. Cố Thịnh chủ động đi rửa chén, Triển Ngải Bình nhìn dáng vẻ ân cần này của anh, không nhịn được nói: "Lần sau chiên đậu hũ chiên giòn cho anh ăn."

Động tác trên tay Cố Thịnh cứng đờ: "Được."

Tuy rằng bữa này hai món ăn Triển Ngải Bình nấu rất ngon, nhưng anh thật sợ vợ chỉ có thể nấu hai món, vừa bắt đầu đã thể hiện món sở trường.

Vậy thì rất sầu.

Còn nói muốn làm đậu hũ chiên giòn...

Tuy rằng anh rất thích ăn món vừa tê vừa cay, thế nhưng dựa vào kinh nghiệm anh có được qua mẹ anh, người càng không biết nấu ăn, món ăn cay nấu ra càng thêm kinh khủng.

Không thêm ớt, nấu có khó ăn đi nữa còn có thể miễn cưỡng ăn.

Bỏ thêm ớt thì không biết là thứ khủng bố gì.

"Anh đừng coi thường người khác." Triển Ngải Bình vừa thấy anh như vậy, biết ngay anh đang suy nghĩ gì, thật muốn đạp anh một đạp.

"Anh chờ." Nói xong, Cố Thịnh tiếp tục rửa chén, hai vợ chồng bọn họ, cũng chỉ có hai ba cái chén, rất nhanh đã rửa xong.

Triển Ngải Bình tiếp tục bố trí nhà cửa với anh, như là bốn món lớn trong kết hôn là máy thu thanh, đồng hồ đeo tay, máy khâu, xe đạp, nhà bọn họ đều có. Triển Ngải Bình bảo Cố Thịnh mở máy thu thanh, thử điều chỉnh tín hiệu, phát hiện vẫn có thể thu được vài kênh, tín hiệu cũng vẫn ổn, âm sắc rõ ràng, không có tạp âm quá lớn.

"Bên ngoài nhà tốt hơn một chút, bên trong có chút tạp âm, lại tăng dây anten mạnh một chút."

Triển Ngải Bình nói: "Anh xem đó mà làm."

Xe đạp trong nhà hiệu Phượng Hoàng, bình thường ở nơi đóng quân của Cố Thịnh không thể đạp xe đạp, đó chính là công cụ thay đi đường thuộc về cô, cô rất ít khi đạp xe đạp, có chiếc xe đạp này quả thật thuận tiện.

Cuối cùng ánh mắt Triển Ngải Bình dừng lại ở trên máy khâu đặt ở trong góc thư phòng, là cô và Cố Thịnh cùng khiêng máy khâu vào, đặt ở nơi khác không thích hợp, đành bỏ vào thư phòng.

Lúc hai người khiêng máy khâu, Cố Thịnh giống như hững hờ nói: "Bốn món lớn trong kết hôn, nhà người ta có, nhà chúng ta cũng có một cái."

"Lúc trước từng nói với em rồi."

Lúc đó Triển Ngải Bình gật gù không có tiếp lời.

Cô đương nhiên biết kế vặt của đồ chó này, còn không phải chính là muốn cho cô

đạp máy khâu à.

Triển Ngải Bình cười ha ha trong lòng.

Cô từng dày công khổ luyện kỹ năng may vá, se chỉ luồn kim không có gì phải lo, chỉ có điều cô se chỉ luồn kim cho da thịt… Triển Ngải Bình nghĩ thầm, em ở bên ngoài "se chỉ luồn kim", trở về còn phải đạp máy khâu à, sao có thể có chuyện đó.

Triển Ngải Bình đứng cửa thư phòng, cô nâng cằm nhìn tên to xác toàn thân đen kịt, đương nhiên cũng có tâm tư nhỏ của mình.

Cố Thịnh muốn nhìn dáng vẻ cô đạp máy khâu.

Thực là vừa khéo.

—— Cô cũng muốn nhìn dáng vẻ Cố Thịnh đạp máy khâu.

Con ngươi Triển Ngải Bình đảo một vòng, nghĩ thầm chúng ta hãy dựa vào bản lãnh của mình.

Tuy rằng đã trở thành vợ chồng, cũng nói tâm ý với nhau, thế nhưng đã sớm thành thói quen, vẫn không nhịn được đấu đá với anh.

Đấu với trời là niềm vui vô tận, đấu với người ta là sự hạnh phúc vô cùng.

"Cố Thịnh, chờ thu dọn xong, chúng ta cùng gọi điện thoại cho gia đình đi, cha mẹ anh…" Vừa nói lời này, trong lòng Triển Ngải Bình có chút thấp thỏm, bác Cố và dì Tần đều là người quen cũ năm đó, cô kết hôn với Cố Thịnh còn là ván đã đóng thuyền, cô theo quân đến tỉnh Điền, còn chưa gọi điện thoại báo cho một tiếng, thật sự là hết nói nổi.

Nhưng cô thật sự cũng không biết nên đối mặt với cha mẹ Cố thế nào.

Bình Luận (0)
Comment