"Đúng là nên gọi điện thoại." Tâm trạng Cố Thịnh rất ung dung, giờ vợ đã đến bên anh, thành vợ anh, người khác có ngăn cản thế nào cũng vô dụng, "Cũng gọi điện thoại cho cha em luôn đi."
Con rể xấu cũng phải gặp cha vợ.
Việc này của anh quả thật làm không ổn thỏa cho lắm.
"Được thôi, vậy thì gọi hết." Tiếp đó Triển Ngải Bình xoắn xuýt, nghĩ thầm sẽ không phải tự cầm đá đập chân mình chứ, làm sao để Cố Thịnh phối hợp diễn với cô? Chẳng lẽ phải ký kết hiệp ước nhục nhã mất nước mất chủ quyền?
Quản ông ta làm gì, trời nam đất bắc, Triển Bác cũng không gây ra được chuyện gì.
Triển Ngải Bình thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm đến lúc đó tùy cơ ứng biến, Triển Bác dù sao cũng là cha ruột của cô, rước một đứa con rể về cho ông ta thì cũng nên chính mồm nói với ông ta.
Chỉ sợ sau khi nói xong, để cái tên Cố Thịnh này quá đắc ý.
Cũng không phải chỉ là tên gọi thôi sao.
"Không cần gọi cho em trai em, cách nhau không quá xa nhỉ? Đến lúc đó chúng ta tự mình qua, doạ nó một phen." Nghĩ đến em trai ruột Triển Minh Chiêu, Triển Ngải Bình lại vui vẻ.
"Ừ, còn không biết nó có nhận người anh rể như anh không."
Triển Ngải Bình trêu chọc anh: "Làm sao không nhận, trước đây quan hệ của hai người rất tốt mà."
Cố Thịnh cười: "Anh bắt cóc chị ruột của nó, nó sẽ tức giận."
"Vậy tiêu rồi." Triển Ngải Bình cười càng dữ dội: "Làm sao em đối mặt với Tương Nghi đây, em lừa anh trai của con bé rồi, thành chị dâu nhỏ của em ấy."
Cố Thịnh: "…"
Triển Ngải Bình: "…"
Vợ chồng hai người cùng tê cả da đầu, lúc ôm nhau giống như đồng hương gặp đồng hương, hai mắt nước mắt lưng tròng.
Thực sự là cá mè một lứa!
Có không muốn đối mặt thế nào thì cuối cùng vẫn phải đối mặt, Cố Thịnh ôm lấy vợ mình, đặt đầu ở trên bả vai cô, nhỏ giọng nói: "Vợ, xin em một chuyện."
Triển Ngải Bình giơ tay sờ gương mặt tuấn tú của anh: "Làm sao hả?"
"… Cho chút mặt mũi đi." Cố Thịnh làm thủ thế "xin tha".
"Yên tâm, em nể mặt anh mà, không làm hại anh đâu."
"Không phải." Cố Thịnh nhắm mắt lại, quyết tâm tiếp tục nói: "Trước khi kết hôn anh nói với cha mẹ chồng em, nói sau khi anh kết hôn phải từ từ trừng trị em, dạy dỗ em thật ngoan ngoãn…"
Triển Ngải Bình: "…" Lúc anh nói ẩu nói tả, sao không nghĩ đến ngày hôm nay.
"Vợ, cho chút mặt mũi đi mà." Đồng chí Tiểu Cố co được dãn được, lúc nên hạ người, nhất định phải hạ.
Cũng không thể bị lão già kia cười nhạo!
Triển Ngải Bình vỗ vỗ mặt anh: "Được, em cho anh mặt mũi, có điều anh cũng phải đồng ý với em một chuyện."
Cố Thịnh hỏi: "Chuyện gì?"
Triển Ngải Bình nói ra mục đích của chính mình: "Anh may hai bộ quần áo cho em, phải tự tay làm, còn phải dùng máy khâu của chúng ta."
Khóe miệng Cố Thịnh co rút: "… Em muốn ăn rắm à?"
Anh làm sao có thể đạp máy khâu.
Anh mua máy khâu về không phải để mua dây buộc mình.
"Vậy anh cũng ăn rắm thì đợi lát nữa ở trước mặt cha mẹ chồng em——"
"Em gọi cha mẹ chồng luôn rồi hả?" Khóe mắt Cố Thịnh tràn ra ý cười, anh giơ tay bóp mặt Triển Ngải Bình, thỏa hiệp nói: "Được thôi được thôi, anh đều đồng ý hết, nhớ ‘biểu hiện’ trước mặt cha mẹ chồng em tốt một chút."
Triển Ngải Bình cười: "Em là cô vợ nhỏ đã bị dạy dỗ."
"Anh thì sao, là một kẻ đáng thương bị em xử lý." Mua máy khâu quái quỷ, tự cầm đá đập chân mình, đã biết Triển Đại Bình Bình khó đối phó mà.
Triển Ngải Bình ôm mặt anh hôn một cái, cho anh chút ngon ngọt: "Yên tâm, tuyệt đối bảo vệ mặt mũi của Cố Lão Ngũ, anh xem, anh ở nhà đạp máy khâu may quần áo, có trời biết anh biết em biết, chắc chắn sẽ không có người thứ ba biết."
"Anh may một bộ cho em, may một bộ cho mình, đến lúc đó nói với bên ngoài đều là em làm là được."
"May đẹp chút, em còn có thể có được danh tiếng hiền lành khéo tay."
Cố Thịnh: "… Sao em không tự may?"
Đời này đồng chí Tiểu Cố cũng không nghĩ tới mình còn có thể đạp máy khâu may quần áo.
Triển Ngải Bình thành thực nói: "Đối thủ một mất một còn, em thật sự muốn nhìn dáng vẻ anh đã đạp máy khâu."
Cố Thịnh: "…." Ha ha, vậy cũng thực sự là quá trùng hợp.
"Anh may quần áo, e là em không chiếm được danh tiếng hiền lành khéo tay rồi."
Triển Ngải Bình cười lắc đầu: "Em không tin, hai ta cùng nhau lớn lên, ai còn không biết ai, Cố Thịnh em biết anh khéo tay tỉ mỉ, trình độ vẽ bản đồ của anh cao như vậy, chỉ may quần áo mà thôi, đối với anh chẳng phải vấn đề gì lớn."
"Em tự may quần áo, mới không chiếm được danh tiếng hiền lành khéo tay." Đồng chí Tiểu Triển còn rất tự mình biết mình.
Cố Thịnh: "… Lòng hiếu thắng của em còn rất mạnh."