"Ai, được được được, bảo Bình Bình sống hòa hợp với con."
"Cha, cha yên tâm, con sẽ chăm sóc Bình Bình thật tốt."
"Được được được, biết hai con sống tốt là cha an tâm…"
Quả nhiên là một dáng vẻ "cha hiền con hiếu", Hà Man ở bên cạnh dựng thẳng lỗ tai nghe lén quay đầu bĩu môi, nghĩ thầm bài cũ xì, cuộc điện thoại này nghe chẳng thú vị gì.
Cũng đúng, vợ chồng mới cưới người ta gọi điện thoại cho người nhà, đương nhiên là khách sáo, hai bên đều vui.
Mãi đến tận lúc cúp điện thoại, Triển Bác vẫn phấn chấn tinh thần, giống như tiếng Cố Thịnh vẫn còn "dư âm văng vẳng bên tai", anh gọi ông ta một tiếng "cha", anh là con rể tốt của ông ta, Triển Bác đã sớm muốn có một "đứa con trai" mọi thứ đều tốt anh tuấn cao to tài giỏi như Cố Thịnh.
Đứa con trai lớn Triển Minh Chiêu của Triển Bác không muốn làm lính, đứa con trai nhỏ bị mẹ nó nuông chiều đến yếu ớt, mà thanh niên như Cố Thịnh, tuổi trẻ tài cao, tiền đồ xán lạn, là con trai mà ông ta hằng mong ước.
Trong lòng Triển Bác vô cùng kích động, sau khi con gái gả đi, bị chồng quản thúc, dù có ngang bướng đi nữa cũng phải thu liễm lại.
Hi vọng Bình Bình của ông ta kiềm lại tính tình, sống thật tốt với Cố Thịnh.
"Có nghe hay không, có nghe hay không, chị con với anh rể con sống rất tốt."
"Chị con nhất định là trở nên hiền lành rồi, con phải học tập chị con đó." Triển Bác kích động xoa tay.
Triển Ngải Giai nghĩ thầm, làm sao có thể??
Cho tới bây giờ Triển Ngải Giai cũng chưa phản ứng kịp, tại sao giọng điệu của Cố Thịnh ở trong điện thoại tốt như vậy? Tại sao Cố Thịnh gọi thẳng là "cha", anh còn nói "sẽ chăm sóc tốt Bình Bình, sống thật tốt với Bình Bình".
Đây là lời Cố Thịnh có thể nói ra sao?
Với tính tình dữ tợn của Triển Ngải Bình, bọn họ còn là đối thủ một mất một còn, hai người bọn họ làm sao có khả năng sống chung yên ổn dưới một mái hiên?
Triển Bác ở bên kia âm thầm vui vẻ, Triển Ngải Giai thì lại kéo mẹ ruột kéo đến bên người, lặng lẽ nói nhỏ: "Con không tin, con không tin, con không tin Triển Ngải Bình có thể sống chung tốt đẹp với Cố Thịnh."
"Nhất định là Triển Ngải Bình và Cố Thịnh hứa hẹn cái gì đó với nhau nên Cố Thịnh mới nói như thế ở trong điện thoại, hai người bọn họ nhất định là vợ chồng giả, mẹ, bọn họ nhất định là vợ chồng giả, mẹ nhìn đi, đôi vợ chồng giả này dỗ cha con thành điệu bộ gì!!"
Chu Kiều Dung lắc đầu một cái, hiện tại bà ta cũng rất khó chịu: "Giờ ‘gió bên tai’ của anh rể con còn tốt hơn mẹ thổi gió bên gối."
Lòng Triển Bác cũng bắt đầu nghiêng về con gái lớn của ông ta, không phải bởi vì gì khác, chỉ bởi vì con gái ông ta tìm được "con rể tốt" cho ông ta.
Cố Thịnh quả thực còn thân hơn con ruột của ông ta!
Chu Kiều Dung nói với Triển Ngải Giai: "Con phải tìm một người con rể còn tốt hơn cho ông ta, nếu không ông ta sẽ một lòng đặt hết lên người chị con."
Triển Ngải Giai: "Con làm sao tìm được? Mọi người lại không giới thiệu cho con."
"Con phải hiền hậu chút, sau này mọi việc nhà đều do con làm, làm tốt chút, đến lúc đó từ từ tìm đối tượng cho con."
Triển Ngải Giai: "… Tay của con đều thô ráp, cũng không thể gặp ai, làm sao tìm được đối tượng tốt?"
"Nhà chồng lại thích người như vậy."
Triển Ngải Giai: "…"
"Con cũng không tin, Triển Ngải Bình và Cố Thịnh, hai người bọn họ có thể lừa gạt bao lâu? Có thể lừa gạt một năm? Lừa gạt hai năm? Lừa gạt ba năm sao? Đôi vợ chồng giả này sớm muộn cũng sẽ ly hôn thôi!"
"Đến lúc đó chính là lúc chúng ta hãnh diện."
Cố Thịnh cúp điện thoại, Hà Man ở cách đó không xa ngẩng đầu lên, tuy rằng hai vợ chồng này tuấn tú đẹp đẽ nhưng cô ấy không còn hứng thú nghe hai người gọi điện thoại, cũng không có tin bùng nổ gì, nghe đến lỗ tai muốn mọc kén.
Kiểu cuộc gọi này, không nghe tới 100, cũng nghe qua 80, vô vị, cuộc điện thoại kế tiếp chắc chắn vẫn như vậy, vô vị.
Hà Man xoa gò má, lấy ra một tờ báo ra định cúi đầu xem báo, không có hứng thú nghe chuyện thường ngày "Anh khách sáo rồi đến tôi khách sáo" của bọn họ.
Cố Thịnh vừa gọi điện thoại vừa hỏi Triển Ngải Bình: "Em nói trước hay là anh nói trước?"
Triển Ngải Bình đẩy đẩy anh, nhỏ giọng nói: "Anh nói trước đi, dù sao em cũng là cô vợ nhỏ xấu hổ."
Hà Man: "…?" Vợ nhỏ gì?
Cố Thịnh: "… Được."
Bên kia điện thoại được kết nối, âm thanh lập tức thông qua micro truyền đến, Cố Trạch Ngạn tràn đầy sức sống, tiếng nói của ông vang dội nhất, từ nhỏ biến thành lớn: "Đi ra đi ra, các người đều đi ra, vợ à em qua đây, bé sáu, con đừng ghé sát lại đây, đứng thẳng, dùng lỗ tai nghe."
Cố Thịnh và Triển Ngải Bình liếc nhìn nhau: "…"
Xem ra đầu bên kia điện thoại có rất nhiều người.