"A lô."
Cố Thịnh nói thẳng: "Lão cha, là con, Cố Thịnh, con trai tốt của cha đây."
Hà Man: "? !"
"Con trai tốt, cha có đứa con trai tốt thế sao? Con cái thằng nít ranh." Cố Trạch Ngạn vừa nghe thấy giọng nói này lập tức giận dỗi, "Bình Bình thật sự qua sống với con à? Hai con đi chung?"
Cố Thịnh nói: "Đi chung, cô ấy ngồi bên cạnh con."
"Thật hả? Đợi lát nữa bảo con bé nhận điện thoại, giờ hai con sống thế nào?"
Cố Thịnh cười đắc ý: "Vô cùng tốt."
Vô cùng tốt?
Cố Trạch Ngạn sững sờ, con ruột ông mà ông còn có thể không biết sao? Giọng điệu thằng nhãi chết bầm này đắc ý thế? Nó đang đắc ý cái gì? Nó có gì phải đắc ý: "Bình Bình ngồi cạnh con thật à?"
"Cha không tin hả?" Cố Thịnh hết sức đắc ý: "Không tin con bảo cô ấy nói chuyện với cha, giờ con bảo cô ấy đi hướng đông cô ấy cũng không dám đi hướng tây, con bảo cô ấy đi hướng tây cô ấy cũng không dám đi hướng đông."
Triển Ngải Bình: "…" Kiềm chế chút nào người anh em.
Hà Man: "…?" Thế cũng quá lớn lối rồi.
"Con ——" Cố Trạch Ngạn suýt nữa không nói nên lời, cái thằng nhóc con này, cũng quá lớn lối rồi, "Con đang muốn ăn rắm hả."
"Bình Bình nó còn có thể nghe lời con sao? Nó có thể nghe lời con thì mặt trời cũng có thể mọc đằng tây, con đang mơ giấc mộng Hoàng Lương gì thế, Bình Bình ở bên cạnh con thật à?"
"Thật." Cố Thịnh lười biếng nói: "Bình Bình, lên tiếng với cha anh đi."
Anh ra hiệu bằng ánh mắt với Triển Ngải Bình, ý là em xem đó mà làm, nếu như không chấp nhận thì hiệp ước giữa bọn họ lập tức hết hiệu lực.
Triển Ngải Bình không có gì để nói: "…"
Vì để cho anh đạp máy khâu, cô cũng thật sự dốc hết toàn lực, không thể làm mất hiệp ước đã bàn.
Triển Ngải Bình nhận lấy điện thoại: "A lô, bác Cố, cháu là Bình Bình."
Vừa nghe tiếng cô, Cố Trạch Ngạn, Tần Anh và Cố Tương Nghi đều kích động lên.
Đúng là Bình Bình!
"Bình Bình hả, đúng là Bình Bình, còn gọi bác Cố cái gì, gọi cha." Cố Trạch Ngạn kích động, đây chính là đứa con dâu đầu tiên từ lúc sinh ra tới nay của ông, còn là cô con dâu ông nhìn từ nhỏ tới lớn.
Tốt hơn thằng nhãi kia nhiều.
Triển Ngải Bình cười nói: "Cha."
Một tiếng "cha" này khiến Cố Trạch Ngạn kêu lên vui sướng, dẫn đến Tần Anh ở bên cạnh trực tiếp giành lấy điện thoại, "Bình Bình, là mẹ nè!"
Vừa nghe thấy tiếng Tần Anh, khóe miệng Triển Ngải Bình cười sâu hơn, cô trực tiếp gọi: "Mẹ."
Sau khi gọi xong mũi cô đau xót, đến nửa ngày mới kiềm được cảm xúc.
Khi còn bé Tần Anh đối xử với cô cực kỳ tốt, thương cô như con gái ruột.
Tần Anh thật vui vẻ đáp một tiếng: "Bình Bình, có phải là thằng năm bắt nạt con không, con đừng nghe nó, nếu nó bắt nạt con, con cứ nói với cha mẹ."
"Còn có em nữa, chị dâu, chị dâu nhỏ, chị Bình Bình, sao chị thành chị dâu năm của em rồi…"
Triển Ngải Bình vui vẻ gọi cô ấy: "Tiểu Muội."
"Anh Bình Bình của em, anh cưới chị năm của em rồi…"
Triển Ngải Bình đang muốn cười ra tiếng, Cố Thịnh cho cô một ánh mắt "em xem đó mà làm".
Đồng chí Tiểu Triển không thể làm gì khác hơn là câm miệng.
Vẫn là để đối thủ một mất một còn đạp máy khâu quan trọng hơn.
"Con dự định sau này sống hạnh phúc với Cố Thịnh."
Cô nói xong, Cố Thịnh giành lấy điện thoại: "Lão cha, có nghe thấy không, vợ con định định chung sống hạnh phúc với con đấy."
Cố Trạch Ngạn: "Con đừng nói chuyện, vừa nghe con nói chuyện cha đã tăng huyết áp, để vợ con nói chuyện đi."
Cố Trạch Ngạn và Tần Anh vừa nghe thấy câu nói kia của Triển Ngải Bình, hai vợ chồng bọn họ cũng an tâm. Hai người này dù kết hôn thế nào, sau này đồng ý sống chung với nhau thật tốt là được.
Có điều Cố Trạch Ngạn vô cùng ngờ vực, thằng nhãi này rốt cuộc đang đắc ý cái gì?
Cố Thịnh cười: "Nhưng con chính là muốn nói chuyện với cha đấy."
"Nói cái gì? Nghe con mạnh miệng à, dựa vào con còn muốn dạy dỗ Bình Bình? Con đó, đàng hoàng sống với Bình Bình đi nghe chưa." Cố Trạch Ngạn tỏ vẻ khinh thường.
"Bình Bình bây giờ là vợ con, biết không?" Khóe miệng Cố Thịnh cong lên: "Vợ của con, con muốn dạy dỗ thế nào thì dạy thế ấy, cha cho rằng con là cha à, vợ quản nghiêm, sợ vợ."
Triển Ngải Bình: "…?" Anh không định chừa cho mình một đường lui sao?
Cố Trạch Ngạn hít vào một hơi, Tần Anh ở bên cạnh lén cười, bà cướp lấy điện thoại: "Thằng năm, trước tiên nói với hai vợ chồng các con một chuyện, đợi qua thêm khoảng thời gian nữa, để Tiểu Muội qua chỗ các con, các con là anh chị phải săn sóc đỡ đần đấy."
Cố Thịnh: "!?"
Triển Ngải Bình: "…"
Cố Trạch Ngạn giành lại điện thoại: "Thằng nhóc con, con sợ chưa? Cho em con xem thử, rốt cuộc là ai xử ai."
Cố Tương Nghi nói trong điện thoại: "Chị Bình Bình, chờ em đến, kết đồng minh với chị, tuyệt không để anh của em bắt nạt chị."