Cúp điện thoại.
Triển Ngải Bình và Cố Thịnh cùng đi ra khỏi buồng điện thoại, mặt Cố Thịnh không hề cảm xúc, toàn thân quân trang thẳng tắp, Triển Ngải Bình dường như có thể nhìn ra sự hào hùng "Gió xào xạc nước lạnh băng, anh hùng một đi không trở lại" từ trên người anh.
Cô đi tới kéo tay anh, "Đồng chí Cố, anh có phát hiện một chuyện hay không, anh thật giống Lý Bạch —— Hôm nay có rượu hôm nay say."
Toàn thân anh năm Cố đều toát lên vẻ gạn dạ.
Cố Thịnh thở dài một hơi, thổn thức một tiếng: "Quên đi, để lão già kia khó chịu
một trận, cùng lắm sau này anh không nghe điện thoại của ông ta."
"Anh sợ cái gì, anh phải tin tưởng đồng đội cách mạng của anh, đồng chí Tiểu Triển nhất định giữ mặt mũi cho anh."
Cố Thịnh xoa bàn tay: "Nó muốn tới kết đồng minh với em rồi."
Triển Ngải Bình động viên cảm xúc của đồng đội cách mạng: "Em kéo qua em ấy qua làm với quân đồng minh với anh luôn."
"Anh chả sợ nó lại đây." Cố Thịnh nắm vai Triển Ngải Bình: "Hai vợ chồng chúng ta sống với nhau tốt đẹp, lại không liên quan tới con nhóc đó."
"Chờ Tiểu Muội lại đây, em khuyên nhủ nó đi."
Triển Ngải Bình thở dài một hơi: "Chuyện tình cảm, người khác không khuyên được đâu."
Chuyện của Cố Tương Nghi và người đàn ông kia, cô biết một chút, chỉ có điều, lần này không giống với lúc trước, cô nhớ Cố Tương Nghi chưa từng tới tỉnh Điền, có thể là bởi vì cô thành chị dâu của Cố Tiểu Muội, hai vợ chồng Cố Trạch Ngạn mới yên tâm để cô ấy lại đây.
Tuy rằng không đến nhưng cô ấy cuối cùng vẫn kết thành vợ chồng với người đàn ông kia, người đàn ông kia từng cưới một đời vợ ở tỉnh Điền, có con, sau này vợ mất, rồi Cố Tương Nghi gả cho anh ta, trải qua cuộc sống không tốt cũng không xấu.
"Cũng đúng."
Cố Thịnh đưa cô về nhà, sân nhà bọn họ gần như đã tu sửa xong, gà vịt đều dễ nuôi, bao quanh trong góc, mầm rau mà Lý Ngọc Hà đưa tới cũng đều trồng chỉnh tề trên một mảnh đất nhỏ, nhìn tươi non xanh mướt, ẩn chứa sức sống tràn trề.
Màu xanh tươi dễ khiến người tâm trạng người ta cảm thấy tốt lên.
Triển Ngải Bình cười hì hì nhìn Cố Thịnh: "Đồng chí Cố, thoả mãn mọi thứ của anh rồi phải không?"
Cố Thịnh bất đắc dĩ bật cười: "Thoả mãn, coi như thoả mãn."
"Nhớ lời anh đã đồng ý."
"Được." Bây giờ Cố Thịnh ở trước mặt cô cực kỳ dễ tính, anh cúi đầu hôn lên trán cô: "Đợi lát nữa anh đến trụ sở chính một chuyến, em chờ ở nhà, nghỉ ngơi thật tốt, dành thời gian, tháng ngày rảnh rỗi của em không còn nhiều, chờ em xử lý mấy công việc liên quan, sắp xếp xong công tác, em cũng phải bắt đầu đi làm rồi, bác sĩ Triển à."
"Dựa vào điều kiện của em, nhất định có thể được xếp vào viện quân y, bên kia còn thiếu bác sĩ."
"Ừ." Vừa nghe anh nhắc tới viện quân y, Triển Ngải Bình cũng nhớ tới, đối tượng của Cố Tương Nghi là nam quân y, nhưng có ở viện quân y hay không thì cô không rõ lắm.
"Anh đi đây."
"Chờ chút ——" Triển Ngải Bình gọi anh lại, Cố Thịnh nghi hoặc nhìn cô, Triển Ngải Bình cười sửa sang lại quần áo cho anh, chỉnh lý áo anh bằng phẳng, "Chú ý kỷ luật quân đội."
Cô ngửa đầu nhìn gương mặt Cố Thịnh, nhớ tới điệu bộ hung hăng vừa nãy của anh thì lập tức muốn cười, ở bên ngoài là chú chó ngầu lòi, ở nhà lại sợ cô.
Triển Ngải Bình ra hiệu anh cúi đầu, cô nhón chân lên hôn môi anh, sau đó đẩy anh một cái: "Đi đi."
Cố Thịnh nở nụ cười, anh đi về phía trước vài bước, lại quay đầu lại nhìn cô nhiều lần. Triển Ngải Bình vẫy tay với anh, mãi đến tận khi nhìn thấy bóng dáng anh biến mất.
Trong lòng Triển Ngải Bình cô đơn, mấy ngày nay vẫn ở bên nhau, đột nhiên không thấy người, thật sự không nỡ.
Trong lòng cô buồn bực lại có chút rối loạn, giờ mới tách ra một lúc mà đã bắt đầu nhớ nhung.
Trong đầu nghĩ tới nghĩ lui đều là mấy ngày nay ở chung, bên miệng vương nụ cười, Triển Ngải Bình dự định sẽ dọn dẹp nhà cửa một chút, buổi tối lại nấu hai món ngon cho anh.
Triển Ngải Bình tưởng tượng lung tung một lúc, cô lại hậu tri hậu giác ý thức được, mấy ngày nay ở trước mặt cô, anh cũng chưa từng hút thuốc, nhiều nhất chính là ngậm thuốc vào miệng cho đỡ thèm.
—— Thật sự không tệ, tiếp tục duy trì.
Cảm xúc của Triển Ngải Bình không hiểu sao trở nên tốt lên, định vào nhà xem máy khâu của mình trước, phải lau sạch sẽ một chút.
Một lát sau, chủ nhiệm Lý Ngọc Hà tới cửa tìm cô.
Chủ nhiệm Lý này thực sự quá quan tâm quần chúng.
Lý Ngọc Hà thấy Triển Ngải Bình cầm khăn lau, hỏi cô: "Làm cái gì đấy?"
"Lau máy khâu trong nhà một chút."
Lý Ngọc Hà kinh ngạc: "Muốn may quần áo hả?"
Quân tẩu xinh đẹp như hoa trước mắt này, có người nói còn có thể quật ngã ba tên đàn ông to lớn, có người nói là đột ngột tái giá, có người nói cô còn… Ngược lại mỗi người nói một dạng, cũng khiến chị ấy không có cách nào liên kết những việc nghe được lên người cô.
"Phải." Triển Ngải Bình gật đầu.
"Tự mình may?"
Triển Ngải Bình: "Vâng." Có điều không phải cô tự may.
Lý Ngọc Hà nói: "Đến lúc đó để chị xem thử tay nghề em thế nào."
"Được ạ." Triển Ngải Bình nghĩ thầm biết ngay đồng chí nhiệt tình này nhất định sẽ tò mò.
"Tiểu Triển à, chị phải nói cho em một chuyện."