Lý Ngọc Hà tìm đến Triển Ngải Bình nói chuyện, chị ấy sớm đã chuẩn bị chu đáo, trong đầu tưởng tượng mọi phản ứng có khả năng của Triển Ngải Bình, thậm chí còn viết một bản ghi chép, nhất định phải gặm được khúc xương cứng khó gặm này.
Chị ấy vừa sắp xếp lời nói ở trong đầu, vừa lưu tâm quan sát bốn phía. Nhà mới của hai người Cố Thịnh và Triển Ngải Bình được bố trí thỏa đáng, nhìn ra được là người tỉ mỉ, chị ấy lại nhìn Triển Ngải Bình, trên tay tuy rằng cầm khăn lau, nhưng đôi tay tinh tế trắng mịn, đầu ngón tay hồng nhạt như cánh hoa.
Đây là hai bàn tay đẹp, non mềm mịn màng, vừa nhìn đã biết chưa từng làm việc nặng.
Chị ấy lại không biết hai tay của Triển Ngải Bình được chăm sóc cẩn thận rất lâu mới trở nên như vậy, nếu nhìn kỹ, trong lòng bàn tay còn có một lớp kén mỏng, nhưng mu bàn tay lại trắng mịn đẹp đẽ.
Lý Ngọc Hà thăm dò: "Tiểu Triển, chị muốn tới nói cho em chuyện việc làm của em, viện quân y bên kia suy xét, cảm thấy em có lẽ không thích hợp làm ở đây, em xem thử em có ý nghĩ gì? Em muốn thu xếp ở đâu, bệnh viện huyện và bệnh viện thị trấn…"
"Em có thể hiểu được." Triển Ngải Bình gật đầu: "Em đến bệnh viện thị trấn gần đây nhất, em từng hỏi hình như là có, đạp xe đạp cần nửa tiếng là đến nhỉ? Hình như vào buổi sáng buổi tối cũng sẽ có ô tô từ nơi đóng quân ra vào thành phố đi ngang qua…"
Triển Ngải Bình cũng có thể đoán được kết quả như thế, năm đó cô là nhóm học sinh xuất sắc nhất của đại học quân y ở Thượng Hải, được thầy gửi gắm nhiều kỳ vọng, cuối cùng bản thân lại chủ động từ bỏ dao mổ, thầy chắc chắn chỉ tiếc mài sắt không thành thép với cô.
Điều kiện của viện quân y không tệ, nhưng tuy bệnh viện thị trấn vừa nhỏ vừa cũ, còn không có phòng mổ đàng hoàng, nhưng đây nói không chừng mới là nơi cô có thể thể hiện trình độ thật sự của cô.
Cô có kinh nghiệm y học Trung Quốc và Phương Tây, mặt khác lúc ở Thượng Hải, Triển Ngải Bình từng xem không ít tài liệu dạy học, thông qua dạy học cho sinh viên y, Triển Ngải Bình còn phát hiện mình rất có tiềm lực làm giáo viên.
Bệnh viện thị trấn không có mấy bác sĩ, trình độ của bác sĩ nghiệp dư trong thôn chênh lệch không đồng đều, nói không chừng sau này cô đến cũng có thể nắm luôn cả công tác đào tạo bác sĩ.
Bản thân làm một bác sĩ ưu tú, dạy ra một nhóm bác sĩ ưu tú cũng rất tốt, một người y thuật cao minh đến đâu cuối cùng cũng có hạn, thời đại này cần càng nhiều bác sĩ có trình độ chữa bệnh nhất định.
Thà làm đầu gà cũng không làm đuôi phượng, đè lên đầu quá nhiều người trong viện quân y, bệnh viện thị trấn thì lại tự do, mặt khác thời gian và quản lý càng tự do hơn.
Lý Ngọc Hà dại ra: "…" Một bụng lời chị ấy biên soạn ra cứ thế chưa nói đã tắt ngúm.
"Em thật sự suy nghĩ kỹ rồi?"
"Đồng chí Tiểu Triển, em phải nghĩ rõ ràng, chuyện này… Không thể có vấn đề cảm xúc gì."
Triển Ngải Bình cười cười: "Chủ nhiệm Lý, chị yên tâm, em không có bất kỳ vấn đề gì về cảm xúc, chị trở về đi, suy nghĩ của em chính là như vậy."
Nhìn thấy nụ cười xán lạn trên mặt cô, toàn thân Lý Ngọc Hà đều cứng ngắc lại, chị ấy nhớ tới cuốn vở mình biên soạn, khúc xương cứng này lại cứ mềm nhũn dễ dàng như thế?
Cô nói cô không có vấn đề về cảm xúc, cô còn chủ động yêu cầu đến bệnh viện thị trấn.
Lý Ngọc Hà nghĩ thầm một chủ nhiệm Hội phụ nữ như mình ở trước mặt cô
—— Không có cảm giác thành tựu nào.
Trong đầu Lý Ngọc Hà ong ong, đi cũng không được mà ngồi cũng không xong, chị ấy thực sự khó có thể tin tưởng được đã giải quyết xong. Chị ấy lại liên tục hỏi Triển Ngải Bình nhiều lần, Triển Ngải Bình cầm chổi phất trần, tâm trạng ung dung vui vẻ, nói mình thật sự không có vấn đề cảm xúc, cô còn nói mình suy nghĩ kỹ càng rồi.
Lý Ngọc Hà: "…"
Giữa lúc chị ấy chuẩn bị lúc rời đi, bên ngoài có một lính cần vụ chạy vào, nói rằng: "Doanh trưởng Cố nổi giận đi tới viện quân y, cản cũng không cản được."
Được lắm.
Bên này không có vấn đề về cảm xúc, bên kia lại có vấn đề, Lý Ngọc Hà hận mình không thể tìm Cố Thịnh tâm sự.
Triển Ngải Bình đặt đồ cầm trên tay xuống, "Em đến viện quân y một chuyến."
Lý Ngọc Hà cũng nói: "Chị cùng đi với em."
—— Nhìn đi, không phải có chuyện rồi à!
Con mắt của chị ấy sáng như sao, đôi vợ chồng này sắp cãi nhau rồi, đống đồ mà chị ấy chuẩn bị đã có tác dụng.
Triển Ngải Bình và chủ nhiệm Lý cùng đi ra khỏi viện gia chúc, mượn một chiếc xe jeep, tài xế Trịnh Hoa lái xe chở các cô đến bệnh viện, đây là một chiếc xe cũ kỹ, không ít chỗ đã tróc sơn, trên đường đi vang lên tiếng lách cách, tiếng va chạm lanh lảnh, là một chiếc xe gần đến lúc phải báo hỏng.