Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 149

Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc cũng không ngăn cản: "Mặc quần áo một chút, bên ngoài lạnh, đừng để nhiễm lạnh rồi bị cảm."

Giang Miên Miên nghe lời, lấy áo bông dày của mình ra mặc, còn đội cả mũ lên. Cô thích hưởng thụ sự quan tâm của cha mẹ đối với mình.

Tô Uyển Ngọc suy nghĩ một chút rồi nói: "Miên Miên, con gặp được Úc Thừa đừng nhắc tới chuyện này, cũng đừng cảm thấy thằng bé đồng tình đáng thương. Cứ như trước đây là được rồi."

Tuy rằng ở chung trong một thời gian ngắn, nhưng cũng có thể nhìn ra lòng tự trọng của đứa bé này rất mạnh.

"Vâng, con biết rồi." Giang Miên Miên gật đầu, cô cũng không thích ánh mắt đồng tình thương hại của người khác.

Ra ngoài tìm xung quanh sân nhà hai vòng nhưng không tìm được Úc Thừa. Giang Miên Miên lập tức lo lắng.

Trời lạnh như vậy, ở bên ngoài lâu rất dễ bị cảm.


Ở đây Úc Thừa chỉ quen biết cả nhà bọn họ. Không ở nhà mình thì cậu còn có thể đi đâu?

Mà Úc Thừa lúc này thực ra chỉ ở cách cô không đến ba mét. Đang ngồi trên đống cỏ khô của nhà họ Giang nghĩ đến cậu của mình.

Năm đó cậu của Úc Thừa là một thiên chi kiêu tử tài hoa, hăng hái. Hoàn toàn khác với người mà cậu nhìn thấy ở nông trường hôm nay, vừa sa sút vừa tiều tụy.

Điều này khiến trong lòng Úc Thừa rất khó chịu. Ở bên ngoại cậu chỉ có một người thân này. Năm đó cả nhà ông ngoại bị kẻ gian vu oan giá họa, lúc đó mẹ cậu đang có thai. Sau khi nghe được tin vẫn luôn lo lắng cho nhà mẹ đẻ.

Vì lo lắng quá độ trong một thời gian dài, mẹ của cậu sinh non lại thêm khó sinh, trực tiếp một xác hai mạng.

Sau khi ông ngoại cậu biết được con gái mình yêu thương nhất khó sinh mà qua đời cũng đau thương quá mức, không bao lâu sau thì đi theo. Úc Thừa chỉ còn lại một người cậu.

Nhưng lúc đó cậu mới chỉ là một đứa bé bốn tuổi, không làm được điều gì.

Kết quả, bao năm trôi qua cậu vẫn vô dụng như vậy. Ngay cả tin tức về cậu mình cũng phải tốn không ít công sức mới nghe ngóng được.

Khó khăn lắm mới gặp lại cậu mình, nhưng Úc Thừa lại không khuyên được cậu cùng mình quay về, càng không có năng lực giúp cả nhà ông ngoại rửa sạch án oan.

Cậu thực sự quá vô dụng.

Trong sự khổ sở và tự trách, Úc Thừa rơi vào cảm xúc cực đoan và sa sút.


Đúng lúc này, Giang Miên Miên được bao bọc như một cục bông hồng từ trong nhà đi ra, nhìn trái ngó phải vài vòng.

Cô đang tìm cậu sao?

Sau đó, với thính lực nhạy bén hơn người thường đã được rèn luyện từ nhỏ, Úc Thừa nghe thấy tiếng cô lẩm bẩm: "Tên Úc Thừa này chạy đi đâu rồi? Không phải chạy ra ngoài thật rồi đấy chứ?"

Nhưng bây giờ cậu chỉ muốn yên tĩnh một mình, không có ý định đáp lại cô.

Dù sao thì tìm trong sân không thấy mình, cô sẽ ngoan ngoãn đi vào nhà.

Úc Thừa nghĩ như vậy, nhưng lại thấy Giang Miên Miên bỗng nhiên xông ra khỏi sân nhà, có vẻ như định ra ngoài tìm cậu.

Khăn quàng cổ cũng không mang, cô ra ngoài chịu lạnh một lúc, khi quay về chắc chắn sẽ lại sụt sịt mũi.

Vậy là Úc Thừa cũng không quan tâm đến yên tĩnh một mình nữa, cố ý động đậy trên đống cỏ khô hai lần, gây ra tiếng động sột soạt thu hút sự chú ý của cô.


Giang Miên Miên đang định đi ra bên ngoài thì nghe được âm thanh liền nhìn sang. Sau khi phát hiện ra cậu, đôi mắt to trong nháy mắt sáng lên: "Anh Úc, sao anh lại chạy lên trên đó?"

Bảo sao cô lại tìm không thấy, hóa ra là ngồi trên đống cỏ khô.

Vì nhà họ Giang có nhiều người nên mỗi năm khi mùa đông đến sẽ chuẩn bị rất nhiều củi đốt.

Đống cỏ khô mà Úc Thừa ngồi có lẽ cũng phải đến hai mét, đến mức cô đi qua hai vòng mà cũng không tìm được cậu.

"Trong phòng nóng, anh đi ra ngoài hóng gió." Úc Thừa mặt không đổi sắc nói ra lí do người bình thường sẽ không tin.

Nhìn đôi mắt có chút đỏ hồng của cậu, Giang Miên Miên cũng không vạch trần: "Vậy bây giờ anh đã mát chưa? Ở bên ngoài hứng gió lạnh lâu sẽ bị cảm, bị cảm thì sẽ bị tiêm, uống thuốc đắng."

Bình Luận (0)
Comment