Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 150

Úc Thừa không cho là đúng, nói: "Thân thể anh rất tốt, không mảnh mai giống cô nhóc con như em."

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn đứng lên, từ đống cỏ khô cao hai mét nhẹ nhàng nhảy xuống, vững vàng dừng trên mặt đất.

Giang Miên Miên nhìn thấy động tác gọn gàng siêu ngầu của cậu, lại nhìn đống cỏ khô cao cao, cuối cùng nhìn tới đôi chân dài của cậu, trong lòng vô cùng hâm mộ.

Cô cũng muốn có một đôi chân dài như vậy!

Thấy ánh mắt cô sáng rực nhìn chằm chằm mình, trong lòng Úc Thừa vô cùng hưởng thụ sự sùng bái của cô, vỗ nhẹ lên chiếc mũ của cô: "Đi nào, vào phòng thôi."

Vào đến phòng, Giang Miên Miên lập tức cởi chiếc áo bông vừa dày vừa nặng trên người ra, bổ nhào lên giường như con chim non quay về tổ, khuôn mặt hạnh phúc mỹ mãn thở dài một hơi nói: "Thoải mái quá đi."

Úc Thừa cũng lặng lẽ không tiếng động đến nằm bên cạnh cô, cơ thể lạnh lẽo cậu lập tức được bao quanh bởi một làn hơi thở ấm áp.

Giang Trường Hải cùng Tô Uyển Ngọc ở một bên cũng chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi tầm mắt tiếp tục nói chuyện: "Anh Hải, anh thật sự muốn mua máy may cho nhà à?"

Một chiếc máy may giá rẻ nhất cũng hơn trăm đồng, thôn của họ chỉ có nhà trưởng thôn mới có một chiếc.


Giang Trường Hải dựa bên tường, vẻ mặt thong dong nói: "Không phải lúc trước anh cũng đã lén mua về một cái hay sao, dù sao món đồ chơi kia một năm cũng chả dùng mấy lần, chúng ta cứ trực tiếp đem chiếc kia về cho đủ số."

Chiếc máy may kia đã mua được mấy tháng rồi, mới chỉ dùng được hai lần, giờ đang phủ bụi dưới gầm giường kia kìa.

"Anh Hải, anh đúng là thông minh, sau này chúng ta có thể sử dụng máy may một cách quang minh chính đại rồi!"

Tô Uyển Ngọc vừa nghe thấy không cần phải chi tiêu vượt dự tính, còn có thể hợp pháp hóa việc sử dụng máy may, lập tức vui mừng ôm Giang Trường Hải hôn một cái.

Hôn xong bà mới nhớ tới chuyện Úc Thừa vẫn còn ở đây, lập tức ngại ngùng muốn kéo dãn khoảng cách, lại bị Giang Trường Hải một tay ôm vào lòng.

Ông mặt dày không biết xấu hổ, ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, vô cùng khí phách nói: "Vợ à, con gái, bây giờ nhà chúng ta có tiền, hai người cần gì cứ nói với anh, anh sẽ mua cho em và con. "

Tô Uyển Ngọc nghe xong câu này cũng không thèm quan tâm đến ngại ngùng nữa, lập tức tràn đầy phấn khởi nói: "Anh Hải, chúng ta mua một chiếc đèn pin đi, chiếc đèn dầu trong nhà mẹ mua lại không nỡ mua dầu về bỏ vào để xài, một tháng chỉ có chút ít đó, vốn không đủ xài. Hơn nữa Miên Miên đọc sách, có ánh sáng của đèn pin thì con cũng có thể xem rõ ràng hơn. "

Giang Miên Miên cúng từ trên giường bật dậy, mắt to chớp chớp tỏ vẻ đáng yêu nói: "Cha, mua thêm một hộp sữa mạch nha nữa, sữa trong nhà sắp uống hết rồi."


Giang Trường Hải trực tiếp khua tay nói: "Mua, mua hết! Đợi lần tới anh đi ra hợp tác xã sẽ mua về cho mẹ con em, mua thêm vài cân bánh ngọt để hai người lót bụng khi đói."

"Hì hì, cha thật là tốt!"

"Anh Hải, anh đừng chỉ biết nghĩ cho hai mẹ con em, cũng phải mua chút đồ cho bản thân mình nữa đấy. "

"Anh không thiếu gì cả, mẹ con em mua là được rồi."

Nghe tiếng cười của một nhà ba người họ, trái tim lạnh lẽo của Úc Thừa cũng dần ấm lên.

Nhưng trong lòng cậu vẫn nhớ đến vết thương ở chân của chú, nên ngày tiếp theo sau khi ăn cơm xong, liền chạy đến hợp tác xã mua bán.

Cậu bấm số điện thoại quen thuộc, chờ phía bên kia bắt máy, chỉ một chốc, điện thoại liền truyền tới một giọng nữ ấm áp: "Chào anh, đây là nhà họ Úc, xin hỏi anh tìm ai?"

Úc Thừa: "Dì Tôn, là cháu."

Giọng nữ dịu dàng bên kia lập tức kích động nói: "Là đại thiếu gia à, lâu như vậy, cháu đã đi đâu vậy Ông Úc rất lo lắng cho cháu đấy."

"Dì Tôn, cháu không sao, dì đừng lo. Ông nội cháu có đó không ạ?"

"Có, ông ấy có ở đây, cháu chờ một lát... "

Bình Luận (0)
Comment