"Cảm ơn anh Úc." Giang Miên Miên ăn đồ ăn vặt, cười ngọt ngào nói cảm ơn.
Ngày hôm nay Giang Miên Miên thức dậy sớm so với trước đây, cô ăn xong đồ ăn vặt, nhìn phong cảnh một lát liền nghiêng đầu ngủ.
Úc Thừa nhìn thấy cô ngủ, cũng nhắm mắt dưỡng thần.
"Cừu Non, tỉnh lại đi, sắp đến rồi." Úc Thừa nhẹ nhàng lay lay Giang Miên Miên, đánh thức cô.
"Hả? Đến rồi sao." Giang Miên Miên có chút mê man dụi dụi con mắt.
"Đúng vậy, đến rồi, cảm giác em đã ngủ đủ lâu." Úc Thừa liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, cười nói.
Máy bay bay hơn năm giờ, Giang Miên Miên liền ngủ hơn năm giờ.
Hai người xuống máy bay, Úc Thừa sợ bị lạc nhau, anh nắm tay Giang Miên Miên, đi theo các hành khách khác.
"Anh Úc, kia không phải là tên chúng ta sao?" Giang Miên Miên mắt sắc, mới vừa đi ra khỏi liền nhìn thấy có một tấm bảng, mặt trên viết tên của cô và Úc Thừa.
"Đúng vậy, hẳn là cậu tới đón chúng ta." Úc Thừa nói xong, hai người liền đi về phía tấm bảng kia.
Chờ bọn họ ra khỏi sân bay, thời điểm Giang Miên Miên nhìn thấy Phương Trí Viễn, nhất thời liền bị kinh ngạc đến nỗi sặc ngụm nước.
Trời ạ, người này vẫn là cậu Phương mà cô quen biết sao?
Phương Trí Viễn đứng ở trước mặt bọn họ, đã không còn dáng vẻ tiều tụy tang thương mà bọn họ nhìn thấy khi lần đầu tiên gặp mặt, thay vào đó là vẻ thành công hăng hái của nhân sĩ thuộc về độ tuổi này của ông ấy.
Mặc dù chân có chút khập khểnh cũng không ảnh hưởng đến khí chất tuấn mỹ.
Ăn mặc áo sơ mi trắng và quần tây màu lam đậm, mang mắt kiếng gọng vàng, còn lộ ra một chút vẻ lạnh lùng cấm dục.
Siêu cấp mê người.
Vừa nhìn trạng thái hiện tại này của ông ấy, Giang Miên Miên liền biết, hơn một năm nay ông ấy trải qua rất tốt.
Úc Thừa nhìn thấy cậu mình có tinh thần diện mạo tốt như vậy, cũng đặc biệt vui vẻ vì cậu.
"Cậu." Úc Thừa có chút kích động tiến lên ôm Phương Trí Viễn một hồi.
"Tiểu Thừa, con ngoan, lớn lên thật nhanh, hơn một năm không gặp, cũng đã lớn thành như vậy rồi." Phương Trí Viễn nặn nặn cánh tay Úc Thừa, rất là vui mừng nói.
"Cậu Phương." Giang Miên Miên một mặt mê sắc nhìn Phương Trí Viễn, ngay cả nháy mắt một cái cũng không.
Phương Trí Viễn nhìn bộ dáng ngây ngốc này của cô, cười xoa xoa đầu cô: "Làm sao nhìn cậu như vậy, chỉ có một năm không gặp, đã thành không quen biết rồi sao?"
"Cậu Phương, hiện tại cậu quá tuấn tú, Hương thành này thật đúng là chỗ tốt, cậu thực sự càng ngày càng trẻ ra, cậu và anh Úc đứng chung một chỗ, không biết còn tưởng rằng cậu là anh trai của anh ấy." Giang Miên Miên nói lời êm tai, như là không cần tiền tự mình nói ra, chọc cho hai cậu cháu kia nhịn không được, tất cả đều bật cười.
"Miên Miên, một năm không gặp, miệng nhỏ này của con càng ngày càng ngọt." Phương Trí Viễn bị Giang Miên Miên khen ngợi như thế, có chút bất đắc dĩ lắc đầu nói.
"Ha ha, cậu Phương, cháu nói đều là sự thật, bây giờ nhìn cậu giống như là hai mươi tuổi vậy." Giang Miên Miên nhảy nhảy nhót nhót qua kéo tay Phương Trí Viễn, hơi vểnh mặt lên, vừa thưởng thức dung nhan thịnh thế này, vừa nói.
"Được được, cháu nói đúng, có điều nơi này quá nóng, không phải chỗ nói chuyện, trước tiên chúng ta đi ra cảng, lên thuyền, cháu muốn muốn nói thế nào cũng được." Phương Trí Viễn một tay nắm Giang Miên Miên, một tay ôm lấy vai Úc Thừa, cậu cháu ba người song song đi về phía trước.
Ra khỏi phi trường, Giang Miên Miên suýt chút nữa không thở nổi, trời ơi, nơi này cũng quá nóng rồi chứ?
"Cậu Phương, khí trời ở đây thật sự không tốt, nóng quá nha." Giang Miên Miên vội vã đội mũ thái dương, mặt mày ủ rũ nói.