Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 100

Thẩm Nguyệt không khách sáo với Lục Thanh Nghiên, nhận lấy bánh bao cắn một miếng.

"Ăn thật ngon."

Sắc trời bên ngoài còn chưa hoàn toàn sáng lên, hai người đi trên đường ở đại đội Hồng Kỳ.

Dọc theo đường đi gặp không ít người giống như bọn họ, chuẩn bị đến đại đội Hồng Kỳ.

Đại đội Thịnh Dương đến đại đội Hồng Kỳ cần khoảng 40 phút.

Khi sắp tới, Lục Thanh Nghiên cảm thấy hai chân đã sắp không còn là của mình.

"Có muốn nghỉ ngơi một lát không?"

"Không cần, có phải ở ngay phía trước không?"

Lục Thanh Nghiên nhìn phía xa.

Mơ hồ thấy được không ít người tụ tập, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

"Đúng thế, chúng ta đi mau đi, đến muộn sẽ không chiếm được vị trí tốt."

Thẩm Nguyệt lộ ra tươi cười, kéo Lục Thanh Nghiên chạy về phía xa.

Chợ ở thập niên 70 không khác quá nhiều chợ ở nông thôn thời hiện đại.

Hai bên đường cái rộng mở bày đầy hàng hóa.

Mấy đại đội gần đó, người không đi làm việc sớm đã đến đây.

Trên mặt mọi người đều là tươi cười mộc mạc, mặc quần áo đậm màu đầy mụn vá, tay xách theo giỏ tre.

Hai người tìm một vị trí không tính là tệ.

Thẩm Nguyệt lấy đồ mình muốn bán hôm nay trong sọt ra.

Có trứng gà rừng nhặt hôm qua, còn có ít rau dại và nấm.

Ở bên cạnh hai người, là chú thím hơi lớn tuổi.

Một người bán sọt thủ công, một người bán gà vịt mới nở không lâu.

"Tôi đi dạo một lát nhé."

Một lúc lâu không thấy Thẩm Nguyệt khai trương, Lục Thanh Nghiên tìm cớ rời đi. Thẩm Nguyệt cười vẫy tay, Lục Thanh Nghiên xoay người rời đi, tiến vào trong đám người.

Tới một chỗ không có ai.

Lục Thanh Nghiên trang điểm, thay quần áo, lại đi tới quầy hàng của Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt đang ngồi xổm trên đất, nhặt lá cây trên nấm ném đi.

"Mấy thứ này của cháu bao nhiêu tiền?"

Lục Thanh Nghiên hạ giọng, dò hỏi Thẩm Nguyệt.

Người mua tới, Thẩm Nguyệt vội lộ ra tươi cười.

"Bác gái, nếu bác lấy hết đống này đưa cho cháu 1 tệ là được."

"Gói lại cho bác đi."

"Vâng!"

Thẩm Nguyệt không nghĩ tới hôm nay mua bán thuận lợi như vậy.

Cô ấy vui vẻ cho đồ vào trong túi, rồi đưa cho Lục Thanh Nghiên.

Lục Thanh Nghiên đưa tiền cho Thẩm Nguyệt, nhanh chóng biến mất khỏi đám người.

Thẩm Nguyệt vừa thấy Lục Thanh Nghiên đi nhanh như vậy, có chút không hiểu gì.

Khi cô ấy đang định cho tiền vào túi, thì phát hiện độ dày trong tay không đúng.

"Chuyện này..."

Thẩm Nguyệt đếm một lát, bên trong còn xen lẫn một tờ đại đoàn kết 10 tệ.

Cô ấy khiếp sợ ngẩng đầu, nhìn phương hướng Lục Thanh Nghiên rời đi.

Hoảng loạn chạy đi muốn tìm Lục Thanh Nghiên, trả tiền lại cho cô.

Đợi Lục Thanh Nghiên ném đồ vào không gian thay quần áo trở về, thì thấy Thẩm Nguyệt uể oải ngồi xổm trên đất.

"Cô làm sao vậy?"

Lục Thanh Nghiên tiến tới, cảm thấy khó hiểu hỏi Thẩm Nguyệt.

"Vừa rồi tôi bán đồ được 1 tệ, nhưng có bác gái đưa thừa cho tôi 10 tệ, tôi muốn trả lại cho bác ấy nhưng tìm kiểu gì cũng không tìm được."

Thẩm Nguyệt nâng đầu, cười khổ nhìn Lục Thanh Nghiên. Lục Thanh Nghiên nghĩ thầm Thẩm Nguyệt đúng là thành thật, cô muốn cho cô ấy chút tiền cũng không dễ dàng gì.

"Nói không chừng là người ta cố ý cho cô."

"Sao có chuyện đó được? Bác gái đó không phải ăn no rửng mỡ."

Thẩm Nguyệt trợn mắt.

10 tệ không phải là 1 xu, người nào sẽ vô duyên vô cớ cho cô ấy nhiều như vậy.

Lục Thanh Nghiên ăn no căng nhẹ nhàng khụ khụ.

"Vậy làm sao bây giờ?"

"Hay là đợi ở đây thêm một lát? Nói không chừng lát nữa bác gái ấy sẽ quay lại."

Thẩm Nguyệt nhìn đám người người tới người đi, không muốn rời đi.

Lục Thanh Nghiên không có biện pháp, chỉ có thể đợi cùng cô ấy.

Phải gánh vác hậu quả đối với việc mình làm, sớm biết sẽ thế này cô đã nghĩ biện pháp chu toàn hơn.

"Thẩm Nguyệt, đồng chí Lục, hai người ở đây làm gì thế?"

Giọng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu hai người.

Thẩm Nguyệt và Lục Thanh Nghiên cùng ngẩng đầu, nhìn qua.

Thẩm Lâm nhìn chằm chằm hai người, trên mặt là nụ cười nghỉ ngờ.

Chu Cảnh Diên đứng bên cạnh anh ta, không nói một câu, tầm mắt nhìn về phía Lục Thanh Nghiên.

Anh cao hơn Thẩm Lâm một cái đầu, nên rất dễ thấy ở trong đám người.

Đặc biệt là gương mặt không phân cao thấp với Lục Thanh Nghiên, rất dễ khiến người ta chú ý.

"Sao anh cũng tới đây, hôm nay không đi làm việc à?"

Thẩm Nguyệt uể oải ỉu xìu nói, không cảm thấy vui sướng vì bán được đồ.

"Cô sao thế?"
Bình Luận (0)
Comment