Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 101

Thẩm Lâm nhìn ra được Thẩm Nguyệt không thích hợp, biểu cảm nghiêm túc hơn.

"Hôm nay có bác gái mua đồ, đưa cho tôi thừa 10 tệ. Tôi đã đợi ở đây 1 tiếng, không đợi được bác ấy."

Thẩm Nguyệt đợi hơi mệt mỏi.

Lục Thanh Nghiên còn đợi cùng với cô ấy, khiến cô ấy cảm thấy ngượng ngùng.

"Bác gái nào ngu như vậy?"

Thẩm Lâm cười to, không chút lưu tình cười nhạo.

Lục Thanh Nghiên ở bên cạnh lén trừng Thẩm Lâm.

Anh mới ngốc, cả nhà anh đều ngốc!

Một người mắng cô thì thôi, lại thêm một người mắng, cô muốn trả ân tình cũng quá khó khăn rồi!

Tiếng cười khẽ vang lên bên cạnh Thẩm Lâm.

Thẩm Lâm nghiêng đầu nhìn, lập tức kinh hãi trợn mắt há miệng: "Anh Diên, anh cười ư?"

"Cậu nhìn nhầm rồi!"

Gương mặt Chu Cảnh Diên trầm xuống, lạnh lùng mở miệng.

Lục Thanh Nghiên nhìn về phía anh, tầm mắt của Chu Cảnh Diên vừa vặn nhìn qua.

"Không còn sớm nữa, cô chuẩn bị luôn đợi ở đây sao?" Chu Cảnh Diên lạnh nhạt hỏi.

"Có lẽ người ta thấy cô đáng thương, mới cho cô, cô lại đợi cũng vô dụng."

Chu Cảnh Diên bắt đầu lên tiếng, Thẩm Nguyệt chỉ có thể gật đầu.

"Vậy tôi đi dạo với Thanh Nghiên, các anh thì sao?"

"Chúng tôi không có việc gì làm, đi cùng đi."

Thẩm Lâm không có hứng thú đối với việc đi dạo.

Buổi sáng trong lúc vô tình anh ta nhắc tới chuyện Thẩm Nguyệt và Lục Thanh Nghiên đến chợ.

Đâu nghĩ tới Chu Cảnh Diên vốn luôn không có hứng thú với chuyện gì, vậy mà quyết định tới chợ. Thẩm Nguyệt và Lục Thanh Nghiên đi trong đám người.

Sau khi không nghĩ tới "bác gái" kia nữa, cả người Thẩm Nguyệt tràn ngập hưng phấn nhìn đông nhìn tây.

Lục Thanh Nghiên giống với Thẩm Nguyệt, nhìn nơi này lại nhìn nơi kia, có một chút lạc thú khác biệt.

"Bà à, giày vải này bán thế nào ạ?"

Thẩm Nguyệt ngồi xổm xuống trước quầy hàng, cầm lấy đôi giày vải màu đen của bé trai.

Cô ấy muốn mua cho em trai mình một đôi.

"Cô gái, giày vải này một đôi của trẻ con tám hào, người lớn thì 1 tệ."

Bác gái tóc hoa râm mặt đầy nếp nhăn, bàn tay gầy khô cầm một đôi giày vải của trẻ con.

Thẩm Nguyệt khẽ cắn môi, móc 8 hào trong túi ra đưa cho bác gái.

"Cô không mua cho mình một đôi sao?"

Thẩm Lâm tiến tới cầm đôi giày thích hợp với mình, lại hỏi Thẩm Nguyệt.

Giày vải dưới chân Thẩm Nguyệt đã sớm rách nát, phía trên giày vải còn dùng vải rách may lại.

"Giày của tôi vẫn còn đi được, không cần mua."

Thẩm Nguyệt nhúc nhích ngón chân, cúi đầu nhìn, cuối cùng lắc đầu.

"Hay là chúng ta cùng mua một đôi đi."

Lục Thanh Nghiên nắm chặt tay Thẩm Nguyệt, nhìn ra được do dự trong mắt Thẩm Nguyệt.

Giày của Thẩm Nguyệt thực sự quá rách.

Trên đường tới, trong lúc vô tình cô thấy được trên giày của Thẩm Nguyệt có một cái lỗ rất to.

Lục Thanh Nghiên vừa mở miệng, Thẩm Nguyệt chần chừ mấy giây thì gật đầu.

"Vậy mua một đôi."

Lục Thanh Nghiên và Thẩm Nguyệt cùng nhau ngồi xổm xuống.

Hai người nghiêm túc chọn lựa trong mười mấy đôi giày vải trên quầy hàng.

Tay nghề làm giày vải của bà cụ rất tốt, là loại giày vải thường thấy ở thời đại này. Trên giày vải của con gái còn thêu ít hoa đơn giản.

"Hai đôi này đẹp nhất."

Thẩm Nguyệt tự mình chọn một đôi giày vải hình hoa mai."

To hơn giày cô ấy thường ngày đi một cỡ, như vậy vừa vặn sang năm còn có thể đi.

Lục Thanh Nghiên chọn một đôi giày vải thêu hình con bướm, ngón tay mảnh khảnh mơn trớn hình thêu trên giày vải.

"Bà à, bà thêu thật đẹp."

Đôi mắt tang thương của bà cụ nhìn Lục Thanh Nghiên, kèm theo hoài niệm.

"Thêu mấy chục năm, chỉ có mấy cô gái nhỏ bọn cháu thích."

Lục Thanh Nghiên lấy 1 tệ ra đưa cho bà cụ.

Thẩm Nguyệt cũng lấy tiền ra, chẳng qua khi đưa tiền, trên mặt lộ ra biểu cảm thịt đau.

Mua giày vải xong, Thẩm Nguyệt và Lục Thanh Nghiên lại đi dạo tiếp.

Dọc theo đường đi bán rất nhiều đồ.

Có bán đồ ăn, có bán giày vải, bán sọt, còn có bán gà nhỏ vịt nhỏ...

"Cho tôi hai lạng rưỡi dâu tây rừng."

"Hai lạng rưỡi 5 xu."

Thẩm Nguyệt nhanh chóng chạy tới trước quầy bán quả dại, dò hỏi giá cả xong thì lấy 5 xu ra mua hai lạng rưỡi dâu tây rừng.

"Thanh Nghiên, mau nếm thử đi."

"Rất ngọt!"

Lục Thanh Nghiên chưa từng thấy dâu tây rừng, nhìn có chút giống dâu tây dại.

Cầm một quả ăn xong, hương vị không tệ lắm, còn rất ngọt.

"Đều cho cô hết đấy."

Thẩm Nguyệt đưa hai lạng rưỡi dâu tây rừng cho Lục Thanh Nghiên.

Lục Thanh Nghiên đẩy cho Thẩm Nguyệt: "Chúng ta ăn cùng đi."

Ở phía xa, đột nhiên truyền tới giọng nói kinh hoảng thất thố...

"Có ăn trộm, bắt ăn trộm."

Tới gần giữa trưa, thời tiết nóng hơn.
Bình Luận (0)
Comment