Lục Thanh Nghiên và Thẩm Nguyệt đi dạo đủ, đang chuẩn bị trở về.
Mới ra khỏi chợ thì nghe thấy phía sau truyền đến âm thanh bắt ăn trộm.
Thẩm Nguyệt quay đầu trước tiên, một người đàn ông cao gầy chạy về phía bọn họ.
"Cút ngay, toàn bộ đều cút ngay cho tôi, nếu không ông đây đánh chết các người."
Phía sau ăn trộm còn có mấy thanh niên nam nữ ăn mặc không tệ.
Thỉnh thoảng anh ta sẽ quay đầu lại nhìn, trên mặt đều là biểu cảm như ăn phân.
Chu Cảnh Diên vẫn luôn đi theo sau Lục Thanh Nghiên.
Thấy ăn trộm hung ác lao về bên này, anh nhấc chân lên đạp mạnh qua.
Ăn trộm bay ra xa hai mét, ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu.
Hung ác lập tức biến mất không thấy, chỉ còn lại thống khổ kêu rên.
"Hay lắm tên ăn trộm này."
Một người đàn ông trẻ tuổi tiến lên nắm lấy cánh tay của tên ăn trộm nằm trên đất, bắt đầu lục lọi.
"Chí Viễn, thế nào?"
Một người đàn ông trẻ tuổi khác đeo mắt kính thở hổn hển chạy tới.
Phía sau anh ta còn có ba cô gái ăn mặc chỉnh tề, quần áo trên người không có chút mụn vá.
"Tìm được rồi."
Trương Chí Viễn đá ăn trộm một cái, đưa túi tiền lục ra được cho một cô gái trong đó.
"Đồng chí Bạch, cô xem có phải của cô không?"
"Là của tôi, quá cảm ơn anh, đồng chí Trương."
Bạch Đào cảm kích nhận lấy túi tiền, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Chúng ta đi thôi."
Ăn trộm bị bắt lấy, Chu Cảnh Diên nhỏ giọng nói với Lục Thanh Nghiên.
Bến naườồi chuẩn bỉ rồi đi nhía eau †ruvần tới aiand nói vên kiều cỦa Bạch Đào.
"Đợi một lát."
Thẩm Nguyệt và Lục Thanh Nghiên dừng bước, quay đầu nhìn.
Bạch Đào chạy chậm tới trước mặt bốn người, đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm Chu Cảnh Diên.
Thẩm Lâm nháy mắt Thẩm Nguyệt, giống như đang nói: Nhìn đi, lại là một người mê luyến anh Diên.
"Đồng chí, cảm ơn anh vừa rồi đã giúp tôi."
Trên gương mặt thanh tú của Bạch Đào có chút ngượng ngùng, lén đánh giá Chu Cảnh Diên.
Cô ta không nghĩ tới ở nông thôn bần cùng như vậy, lại gặp được đồng chí nam đẹp trai như thế.
Lục Thanh Nghiên trì độn trong chuyện tình cảm, nhưng không đại biểu cô không hiểu.
Dáng vẻ của Bạch Đào, vừa nhìn là biết nhìn trúng Chu Cảnh Diên.
Không nghĩ tới anh còn nổi tiếng như vậy!
Không biết vì sao trong lòng hơi chua, còn có chút tức giận.
"Tôi không giúp cô."
Giọng nói của Chu Cảnh Diên lạnh nhạt, cả người tỏa ra xa cách và lạnh lùng.
Nếu không phải sợ ăn trộm lao tới trước mặt bọn họ khiến Lục Thanh Nghiên bị thương, sao anh sẽ ra tay.
Sắc mặt Bạch Đào thay đổi, có chút cứng đờ, giống như không nghĩ tới sẽ bị người ta từ chối một cách vô tình.
"Đi thôi."
Chu Cảnh Diên dẫn đầu rời đi, tay nhẹ nhàng kéo Lục Thanh Nghiên.
Tâm trạng của Lục Thanh Nghiên lập tức từ âm u chuyển sang râm mát.
Im lặng rút tay mình ra, cất bước tiến về trước.
Thẩm Lâm và Thẩm Nguyệt nhìn Bạch Đào với vẻ đồng tình, sau khi bi ai trong lòng xong, đi theo Chu Cảnh Diên và Lục Thanh Nghiên rời đi.
Bạch Đào đứng tại chỗ không đi, vẫn luôn nhìn chằm chằm bóng dáng cao lớn của Chu Cảnh Diên, trong mắt có ấm ức và không cam lòng.
Cô ta ở nhà có người nào không sủng cô ta, vậy mà ở nơi này bị một Đồng chí nữ xinh đẹp hơn cô ta, khí chất cũng hơn cô ta bên cạnh anh là ai?
Chẳng lẽ là đối tượng của anh?
"Đào Đào, cô không sao chứ?"
Hai thanh niên và hai cô gái tiến lên, đứng bên cạnh Bạch Đào.
Đôi mắt của Bạch Đào ửng đỏ: "Có phải tôi không tốt hay không, vì sao mấy vị đồng chí kia không để ý tới tôi?"
Hai cô gái liếc mắt nhìn nhau một cái, trong mắt hiện lên khinh miệt.
Bạch Đào này là thanh niên trí thức mới tới đại đội Hồng Kỳ.
Yếu ớt còn làm ra vẻ, thường câu lấy mấy thanh niên trí thức nam làm việc giúp cô ta.
Tất cả thanh niên trí thức nữ trong khu thanh niên trí thức, không có một người thích cô ta.
Nếu không phải thấy cô ta có tiền còn dễ chiếm tiện nghi, hai bọn họ còn lâu mới lấy lòng cô ta.
"Sao có chuyện đó được, nhất định là cô suy nghĩ nhiều."
"Đúng vậy, có lẽ là bọn họ vội vã rời đi."
Hai người không thích Bạch Đào tới mấy, mặt ngoài vẫn an ủi cô ta.
Lúc này Bạch Đào mới gật đầu hài lòng, thực sự tin lời hai người nói.
"Các cô quen đồng chí nam vừa rồi không?"
Bạch Đào nghĩ tới Chu Cảnh Diên thờ ơ lạnh nhạt với cô ta, dò hỏi hai người.
Hai người nghĩ một lát lắc đầu.
"Không phải người của đại đội Hồng Kỳ, có lẽ là đại đội khác."
"sồi"
Bạch Đào không vui lắm.