Người đàn ông gấp gáp cởi quần áo, người phụ nữ và ông ta cùng ngã xuống mặt đất.
Phía sau cây, Lục Thanh Nghiên đang nhìn tới trợn tròn mắt.
Hóa ra thời đại nghiêm túc này cũng có thể gặp được loại chuyện như thế?
Lá gan của hai người này đúng là lớn!
Lục Thanh Nghiên âm thầm nói thầm, còn chưa kịp thấy rõ.
Một bàn tay đột nhiên vươn từ sau lưng cô ra, che khuất đôi mắt cô.
Chu Cảnh Diên ôm cô vào trong lòng, trầm giọng nói bên tai cô: "Đừng nhìn!"
Hơi thở của anh nặng nề, nỗ lực kìm nén mình.
Âm thanh của nam nữ phía xa càng lúc càng to, Lục Thanh Nghiên nghe thấy hơi ghê tởm.
Cô xoay người kiếng chân, vươn tay che đôi mắt của Chu Cảnh Diên.
"Anh cũng không được nhìn, chúng ta đi mau."
"Ừm!"
Nắm chặt lấy tay Lục Thanh Nghiên, Chu Cảnh Diên và cô nhanh chóng rời đì.
"Bọn họ... Lá gan quá lớn rồi."
Đợi rời xa xong, Lục Thanh Nghiên hít sâu một hơi, trên đôi má xuất hiện rặng mây đỏ nhàn nhạt.
Cô có thể cảm nhận được mặt rất nóng, không nhịn được che mặt mình.
"Sau này gặp loại chuyện này thì tránh xa một chút đừng nhìn, quá bẩn."
Chu Cảnh Diên lạnh lùng nhìn phương hướng mới rời đi, nhắc nhở Lục Thanh Nghiên.
"Những lời này nên là tôi nói với anh, anh là em trai, phải nghe lời chị nói."
Lục Thanh Nghiên tiến lên vỗ bả vai của Chu Cảnh Diên, ra vẻ thâm trầm nói.
"Chị ư?" Thấy cô lại tự xưng là chị, trong đôi mắt của Chu Cảnh Diên có thêm gió lốc chỉ có anh hiểu.
"Chẳng lẽ... Không phải sao?"
Dưới tầm mắt của anh bức bách, Lục Thanh Nghiên càng nói càng nhỏ.
Người này dùng ánh mắt kỳ lạ như vậy nhìn cô làm gì.
Giống như là muốn ăn cô!
"Đến bây giờ em còn nghĩ rằng, anh muốn làm em trai em ư?"
Biết rõ cô đang cố ý lảng tránh mình, Chu Cảnh Diên vẫn không nhịn được hỏi ra.
Anh cho cô cơ hội thích ứng anh.
Anh hiện giờ không bao giờ là mình mềm yếu, vô dụng giống như 11 năm trước.
Anh muốn nói với cô, anh có năng lực bảo vệ cô.
"Anh vốn là em trai mà, lần đầu tiên khi tôi gặp anh anh mới chỉ có 10 tuổi."
"Khi đó tôi đã hơn 20, không phải em trai thì là gì?"
Lục Thanh Nghiên tốt bụng nhắc nhở Chu Cảnh Diên.
Dưới ánh mắt sắc bén của anh, cô mất đi tự tin hơn.
Quái lại
Vậy mà cô không dám nói ra sự thật trước mặt anh!
Em trai thối càng ngày càng không đáng yêu!
Chu Cảnh Diên lằng lặng nhìn Lục Thanh Nghiên, khi cô lảng tránh thì kéo cô vào trong lòng.
Lục Thanh Nghiên bị anh giam cầm trong lòng, không thể cử động.
Hơi thở của anh chậm rãi tới gần cô.
Cuối cùng môi mỏng dán sát bên tai cô, hơi thở phả lên vành tai của cô.
Lục Thanh Nghiên không được tự nhiên trốn về sau.
"Có chuyện gì thì nói hẳn hoi, thói xấu động một tí là kéo người ta này của anh nên sửa."
"Nghiên Nghiên, rốt cuộc là em muốn lảng tránh tới khi nào?"
Hai chữ Nghiên Nghiên bất đắc dĩ này, chỉ trong nháy mắt khiến Lục Hai chữ này, ngoại trừ ông bà nội, ông bà ngoại gọi cô ra.
Những người quen biết khác, chỉ gọi cô là Thanh Nghiên.
Hiện giờ lại có thêm anh.
Quan trọng là, khi người này gọi cô, âm thanh tràn ngập sủng nịch kèm theo bất đắc dĩ, bất đắc dĩ lại kèm theo dung túng.
"Anh không muốn làm em trai em."
"Vậy anh... Muốn làm gì?"
Cô ma xui quỷ khiến nhỏ giọng hỏi ra.
Ngay lập tức bên tai truyền tới giọng nói trầm thấp gợi cảm của anh.
"Anh chỉ muốn làm chồng em, vĩnh viễn ở bên cạnh em."
Khi gặp lại cô lần thứ hai, anh lập tức biết thích cô đã trở thành chấp niệm của anh.
"Cho anh một cơ hội, để anh chăm sóc em cả đời có được không?"...
"Thanh Nghiên, cô đang nghĩ gì thế? Gọi cô mấy tiếng mà cô không có phản ứng."
Từ Kiều Kiều ôm con trai bước tới gần.
Lục Thanh Nghiên lấy lại tỉnh thần, trong đầu đều là mấy câu Chu Cảnh Diên nói lúc cuối.
"À, tôi không sao, vừa rồi suy nghĩ một số vấn đề."
Lục Thanh Nghiên mở cửa sân ra, mời Từ Kiều Kiều vào nhà ngồi.
"Không ngồi đâu, tôi còn phải trở về nấu cơm, ngày khác tới nhé."
Từ Kiều Kiều lau mồ hôi trên trán lắc đầu, chào hỏi xong thì đi về nhà.
Chạng vạng, trời chậm rãi tối sầm lại.
Khi ăn cơm tối Lục Thanh Nghiên dẫn theo Bổn Bổn ra cửa.
Mười mấy đứa bé trong thôn xông tới, cả đám đều muốn sờ Bổn Bổn.
Bổn Bổn nhe răng trợn mắt, sủa to gâu gâu với đám nhóc.
"Em đúng là lợi hại."