Lục Thanh Nghiên ôm lấy Bổn Bổn, dùng tay cốc nhẹ đầu nó.
Mới có mấy tháng, cả ngày đều hung dữ, dáng vẻ đó vừa hung dữ vừa đáng yêu.
"Em không nên gọi là Bổn Bổn, nên gọi là Chu Cảnh Diên."
Lục Thanh Nghiên ngồi xổm trên đất, nhìn Bổn Bổn uống sữa bò nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Gọi anh cái gì?"
Phía sau truyền tới giọng nói khàn khàn của Chu Cảnh Diên.
Lục Thanh Nghiên sợ tới mức đứng bật dậy, quay đầu lại nhìn.
Dưới bóng đêm, anh ôm một cái hộp đi tới, thuần thục đóng cửa sân lại.
"Sao anh lại tới nữa?"
Lục Thanh Nghiên ảo não nhìn anh.
Người này cả ngày đều ảnh hưởng tới cảm xúc của cô, vất vả lắm mới ổn định lại, kết quả anh lại xuất hiện.
Nghĩ tới giữa trưa mình chạy trối chết trước mặt anh, Lục Thanh Nghiên vừa lúng túng vừa khó chịu.
Chu Cảnh Diên đi tới, đưa hộp gỗ trong tay cho cô.
"Đồ em thích."
"Cái gì"
Lục Thanh Nghiên nghỉ ngờ nhìn qua.
Phát hiện trong tay Chu Cảnh Diên đang ôm, vậy mà là hộp gỗ sưa.
"Anh tặng tôi hộp làm gì?"
"Em mở ra xem đi."
Chu Cảnh Diên kéo tay cô, đặt lên khóa mở ra.
Một hộp vòng tay phỉ thúy, đồ trang sức lọt vào mắt Lục Thanh Nghiên, suýt nữa khiến cô hoa cả mắt.
"Anh chạy đi ăn cướp sao?"
Hộp được mở ra, tia sáng lóa mắt khiến Lục Thanh Nghiên trợn mắt há miệng.
Gương mặt Chu Cảnh Diên âm trầm: "Em cho rằng anh sẽ tặng cho em "Là anh kiếm sao?"
"Ừm!"
Chu Cảnh Diên không phủ nhận: "Em thích, sau này anh có thể kiếm được nhiều hơn."
Chỉ cần cô muốn, anh sẽ dốc toàn lực tìm cho cô.
"Không cần, tôi có rất nhiều."
Lục Thanh Nghiên trả hộp lại cho Chu Cảnh Diên.
Cô không có bất cứ quan hệ gì với anh, anh tặng đồ quý giá như vậy cho cô, đương nhiên là cô không thể nhận.
"Mấy thứ này, có phải anh kiếm được từ chợ đen hay không?"
Lục Thanh Nghiên nhìn chằm chằm Chu Cảnh Diên, dò hỏi anh.
"Sao em biết chợ đen?"
Chu Cảnh Diên nghiêm túc hơn, nghĩ tới dáng vẻ của cô khi ở thành phố lúc trước.
"Em từng đến chợ đen ư?"
"Không có!"
Không biết vì sao, Lục Thanh Nghiên trực tiếp phủ nhận, chột dạ lảng tránh ánh mắt anh.
"Sau này không được đến nơi đó nữa, nơi đó nguy hiểm."
Anh không nghĩ tới lá gan của cô lớn như vậy.
Mới đến thế giới này chưa được bao lâu, vậy mà chạy tới chợ đen ở thành phố.
"Ai đi chứ, nói không đi là không đi mà."
Đánh chết cũng không thể thừa nhận, Lục Thanh Nghiên trả hộp lại cho Chu Cảnh Diên.
Ôm Bổn Bổn ăn uống no đủ, cô đi vào trong nhà.
Cô cho rằng Chu Cảnh Diên sẽ đi theo vào, đợi cô quay đầu lại nhìn.
Phía sau không có một bóng người.
Trên mặt đất, hộp gỗ sưa an tĩnh đặt bên ngoài sân.
Đứng ở trên sườn núi nhìn về phía xa, cũng đã không thấy bóng dáng Chu Cảnh Diên.
"Người này..."
Lục Thanh Nghiên khẽ cắn môi, nhẹ nhàng chọc đầu nhỏ của Bổn "Sao anh ấy có thể như vậy? Không nói một tiếng đã rời đi!"
Sau khi nói xong, Lục Thanh Nghiên kinh hãi.
Vậy mà cô chủ động bắt đầu quan tâm anh?
Chẳng lẽ cô đã có ý nghĩ không an phận đối với Chu Cảnh Diên?
Lục Thanh Nghiên liều mạng lắc đầu, muốn ném bóng dáng của Chu Cảnh Diên ra khỏi đầu.
"Hình như mình thực sự có chút thích em trai này."
Cuối cùng, Lục Thanh Nghiên không thể không thừa nhận.
Vậy mà cô ở thập niên 70, trâu già gặm cỏ non thích một người đã từng nhỏ hơn cô mười mấy tuổi.
Cô có đam mê gì thế này?
Sáng sớm ngày hôm sau.
Lục Thanh Nghiên một mình đi đến huyện thành.
Cô đã một thời gian không đến chợ đen, lần này cô đi tìm Trương Khánh không bán lương thực.
Mà xử lý hết 500 cân táo trong không gian.
Trương Khánh vừa thấy chất lượng của quả táo, lập tức cho cô giá 1 tệ nửa cân.
Nhận 500 tệ tiền mặt, 500 tệ đồ cổ.
Lục Thanh Nghiên đến Tiệm Cơm Quốc Doanh ăn cơm trưa, lúc này mới về đại đội Thịnh Dương.
"Dì Thanh Nghiên."
Dưới tàng cây ở cửa thôn.
Nữu Nữu đang chơi đùa bước chân ngắn nhỏ, chạy về phía Lục Thanh Nghiên.
Lục Thanh Nghiên sờ đầu Nữu Nữu, lấy mấy viên kẹo trong túi ra đưa cho cô bé.
"Đi chia cho các bạn đi."
"Cảm ơn dì Thanh Nghiên."
Sau khi lễ phép cảm ơn xong, Nữu Nữu vui vẻ cầm kẹo chạy về phía đám bạn nhỏ.
Lục Thanh Nghiên nhìn Nữu Nữu chơi trốn tìm với mọi người dưới tàng cây, gương mặt nhỏ vô ưu vô lự, lại có ba phần hâm mộ. Mới đi ngang qua nhà Từ Ngọc Mai, Lục Thanh Nghiên bị Đường Quyên mới ra khỏi cửa nhà Từ Ngọc Mai gọi lại.