"Cậu ấy là em chồng tôi, sao tôi có thể làm ra được chuyện táng tận lương tâm như thế?"
Ngưu Lan Hoa không ngừng kêu khóc, còn lôi kéo Trần vô lại anh ở bên cạnh kêu oan theo.
Đội trưởng Từ bị bà ta làm cho đau cả đầu, nhưng không có chứng cứ chứng minh Ngưu Lan Hoa cố ý vứt bỏ Trần vô lại em, chỉ có thể từ bỏ.
Đợi đội trưởng Từ rời đi, Ngưu Lan Hoa thở phào nhẹ nhõm một hơi, quay đầu tức giận mắng Trần Ni.
"Còn không đặt em trai mày xuống, con nhóc chết tiệt cả ngày chỉ ăn không uống không."
Trần Ni cúi đầu, khắp nơi trên người đều là dấu vết bị véo.
Tóc hỗn độn không chịu nổi, che đi gương mặt đen đỏ, không ai thấy được biểu cảm trên mặt cô ta.
Trần Ni đi tới trước một cây đại thụ, đặt em trai Trần Cẩu Thặng xuống đất.
Nhân lúc Ngưu Lan Hoa không chú ý, véo mạnh cậu bé một cái.
Trần Cẩu Thặng là người thực vật không có bất cứ tri giác gì, nhắm mắt giống như đang ngủ.
Lục Thanh Nghiên không chú ý tới người Trần gia nữa, lúc này cô đang thu dọn chỗ để nghỉ ngơi với Lý Tố Hoa.
Quét đống lá thối chồng chất trên đất sang một bên trước.
Lục Thanh Nghiên cởi áo khoác ướt đẫm ra, đi tới một bên nhặt cành cây khô, cuối cùng nhóm lửa.
"Bác gái, chỗ cháu có gừng và đường đỏ, bác xem rồi nấu ít trà gừng đi ạ."
Lục Thanh Nghiên lấy mấy miếng gừng và một túi hai lạng rưỡi đường đỏ trong sọt ra, đưa cho Lý Tố Hoa.
Lý Tố Hoa nhận lấy: "Bác lập tức nấu."
Lục Thanh Nghiên dặn dò xong, đi về phía đội trưởng Từ.
"Chú!"
Đội trưởng Từ đang bàn bạc với mấy cán bộ kế tiếp nên làm thế nào, phía sau đột nhiên truyền tới giọng nói của Lục Thanh Nghiên.
"Thanh Nahiên sao cháu lai tới đây2" "Chú, cháu tới tìm chú có chút việc."
Đội trưởng Từ nghe thấy thế, đi về phía Lục Thanh Nghiên: "Chuyện gì thế?"
"Mấy chú thím cứ dầm mưa như vậy không tốt lắm, rất dễ bị cảm sinh bệnh.
Không phải là Lục Thanh Nghiên muốn quản mọi người, chủ yếu là vì hiện giờ cô là bác sĩ duy nhất trong đội.
Nếu phần lớn mọi người bị cảm phát sốt, một mình cô căn bản không lo liệu được hết, bởi vậy nhắc nhở đội trưởng Từ.
"Vậy làm sao bây giờ?"
"Bảo mọi người nhóm lửa, có gừng thì nấu ít canh gừng uống."
"Một lát nữa cháu đi xung quanh xem có thảo dược hay không, nhỡ đâu thực sự bị cảm mạo, cũng có thể nhanh chóng chữa trị."
Lục Thanh Nghiên không nói bảo mọi người thay quần áo.
Bởi vì cô biết ở niên đại này, có rất nhiều người chỉ có một bộ quần áo, thực sự không có quần áo dư để thay.
"Vất vả cho cháu rồi, chú lập tức bảo người đi thông báo cho mọi người."
Biểu cảm của đội trưởng Từ nghiêm trọng, cảm thấy những lời Lục Thanh Nghiên nói có đạo lý.
Rất nhanh đội trưởng Từ phái người đi thông báo cho mọi người, các hộ đều rất nghe lời nhóm lửa thay quần áo, nấu canh gừng uống.
Chỗ đội hai cách đội một mấy chục mét, dưới một cây đại thụ.
Thẩm Nguyệt và một bé trai bảy tám tuổi dựa vào nhau.
Ở bên cạnh bọn họ, còn có Tôn Chiêu Đệ và hai con trai bà ta sinh.
Bên cạnh Tôn Chiêu Đệ là một người đàn ông đen gầy cao tầm trung.
Ông ta là Thẩm Thụ An cha của Thẩm Nguyệt và Thẩm Lượng.
"Chạy trốn quá gấp, căn bản không mang gừng theo."
Tôn Chiêu Đệ oán giận, mỗi tay ôm một đứa con trai.
Thẩm Nguyệt và Thẩm Lượng ngồi bên đống lửa, không nói gì.
"Thẩm Nguyệt!"
Giọng nói nhẹ nhàng truyền từ sau thân cây tới.
Thẩm Nguyệt nghe thấy tiếng gọi, ngẩng đầu nhìn qua: "Thanh Nghiên?" Trong tay Lục Thanh Nghiên là một bát to, ở dưới hoàn cảnh hỗn độn không chịu nổi này, vẫn không giảm bớt khí chất dung nhan.
"Mau dẫn em trai cô tới đây."
Biết tình hình của Thẩm Nguyệt, đợi Lý Tố Hoa nấu canh gừng xong, Lục Thanh Nghiên bưng một bát đi tới chỗ nghỉ ngơi của đội hai.
Thẩm Nguyệt kéo Thẩm Lượng nhanh chóng đứng dậy đi qua.
Tôn Chiêu Đệ nhìn qua, chua lòm dùng tay chọc Thẩm Thụ An bên cạnh.
"Ông xem hai con sói mắt trắng kìa."
Thẩm Thụ An cau mày, gương mặt âm trầm: "Bà quản nhiều như vậy làm gì? Mau đi xem nhà ai có gừng, thì vay một miếng về."
Bị Thẩm Thụ An quát, Tôn Chiêu Đệ xụ mặt: "Vay vay vay, tôi đi đâu vay?"
Tiếng cãi nhau ở phía sau không ảnh hưởng tới hai chị em Thẩm Nguyệt, hai người đứng trước mặt Lục Thanh Nghiên.
"Mau chào chị Thanh Nghiên."
Thẩm Nguyệt nắm tay em trai bảo cậu bé chào hỏi.