Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 115

Thẩm Lượng là bé trai có diện mạo thanh tú, làn da coi như trắng ở nông thôn, trên gương mặt tròn tròn xuất hiện nụ cười ngoan ngoãn.

Vừa nhìn là biết được Thẩm Nguyệt chăm sóc rất tốt.

"Chị Thanh Nghiên."

"Chào em, em tên là Thẩm Lượng đúng không?"

Lục Thanh Nghiên dịu dàng dò hỏi, Thẩm Lượng gật đầu.

"Đây là canh gừng tôi bảo bác gái Lý nấu, cô và em trai mau uống đi."

Lục Thanh Nghiên đưa canh gừng qua.

Thẩm Nguyệt vừa định nhận lấy, phía bên phải truyền tới giọng nói tùy tiện của Thẩm Lâm.

"Đồng chí Thanh Nghiên, cô quá bất công rồi."

Thẩm Lâm chạy tới, đôi mắt nhìn về phía sau, có chút vui sướng khi người khác gặp họa.

Chu Cảnh Diên bước trầm ổn đi tới, nhìn về phía Lục Thanh Nghiên.

Cuối cùng nhìn bát to trong tay cô.

Không hiểu sao, Lục Thanh Nghiên lại thấy được ấm ức trong mắt anh, giống như đang hỏi cô vì sao không cho anh uống trước.

Lục Thanh Nghiên không quản ý lộ ra trong mắt Chu Cảnh Diên, bảo Thẩm Nguyệt nhanh nhận lấy.

Thẩm Nguyệt giơ tay lên, luôn cảm nhận được có ánh mắt rất lạnh nhìn cô ấy.

Lần này Thẩm Nguyệt cảm nhận được rất rõ, nhìn về phía ánh mắt kia.

Vừa thấy là Chu Cảnh Diên, tay cầm bát run rẩy.

"Hay là, để anh Diên và Thẩm Lâm uống trước?"

Thẩm Nguyệt đặc biệt thức thời, đẩy bát trong tay qua.

"Đừng để ý tới bọn họ, bên tôi vẫn còn, cô và em trai uống trước đi."

Lục Thanh Nghiên nắm chặt tay Thẩm Nguyệt, không cho cô ấy từ chối.

Thẩm Nguyệt nhìn Chu Cảnh Diên một lát, cùng em trai uống hết canh gừng dưới ánh mắt khiếp người của Chu Cảnh Diên.

"Còn à, thật tốt quá." "Chạy quá gấp không kịp mang theo gừng, vốn định đến chỗ cô vay, bây giờ càng bớt việc."

Vay gừng là giả, giúp Chu Cảnh Diên tìm cớ tiếp cận Lục Thanh Nghiên mới là thật.

Thẩm Lâm cảm thấy mình thân là người bạn duy nhất của Chu Cảnh Diên, có thể làm được đến mức như anh ta đúng là không dễ dàng.

"Đi thôi, chỗ tôi vẫn còn nhiều."

Lục Thanh Nghiên nhìn thẳng vào mắt Chu Cảnh Diên, hơi mỉm cười, sau đó đi tới đội một.

Chu Cảnh Diên và Thẩm Lâm đi theo, Thẩm Nguyệt nghĩ một lát kéo Thẩm Lượng đi cùng.

"Thanh Nghiên, mau tới đây uống một bát."

Lý Tố Hoa mới để nguội một bát canh gừng, thấy Lục Thanh Nghiên trở về thì lập tức bưng cho cô.

Lục Thanh Nghiên uống xong, lại bảo Lý Tố Hoa múc hai bát: "Bác gái, đây là bạn cháu, bác múc hai bát cho bọn họ đi ạ."

"Đây không phải là Thẩm Lâm và Cảnh Duyên sao?"

Lý Tố Hoa nhìn thấy hai người, lộ ra tươi cười hòa ái.

Đội một đội hai cách nhau gần, Thẩm Lâm và Chu Cảnh Diên thường xuyên tới đội một làm việc, cho nên Lý Tố Hoa biết hai người.

"Bác gái, canh gừng bác nấu thực sự không tệ."

Miệng Thẩm Lâm rất ngọt, uống một ngụm vội khen Lý Tố Hoa.

Tươi cười của Lý Tố Hoa càng thêm xán lạn: "Đều là đồ của Thanh Nghiên, bác chỉ giúp đỡ nấu mà thôi."

"Đồng chí Thanh Nghiên là người tốt."

Thẩm Lâm lập tức sửa miệng khen Lục Thanh Nghiên, dù sao cũng là chị dâu tương lai, nịnh bợ trước luôn không sai.

"Đúng vậy, nếu không có Thanh Nghiên, Kiều Kiểu nhà bác đã sớm xảy ra chuyện."

Nghĩ tới dáng vẻ khi sinh của con gái, đến bây giờ Lý Tố Hoa vẫn nghĩ lại mà sợ.

"Bác gái lại cho cháu một bát, cháu bưng về cho mẹ cháu uống."

"Vậy mau đi đi."

Lý Tố Hoa vội vàng múc một bát cho Thẩm Lâm. "Cảnh Duyên, mau tới đây uống, tránh cho bị cảm."

Chu Cảnh Diên cảm ơn Lý Tố Hoa, bưng một bát canh gừng đường đỏ chậm rãi uống.

Thẩm Nguyệt và Lục Thanh Nghiên đứng một bên, Thẩm Lượng thì chạy tới chỗ mấy đứa bé của đội một, trêu đùa Bổn Bổn nghịch ngợm gây sự.

"Mưa vẫn luôn rơi như vậy, buổi tối ngủ dễ bị cảm, lát nữa anh dựng lều nhỏ cho các em."

Chu Cảnh Diên vừa uống vừa nói, đôi mắt vẫn luôn nhìn Lục Thanh Nghiên, rõ ràng là đang nói với cô.

"Em cũng giúp đỡ."

Thẩm Nguyệt ở bên cạnh giơ tay, Thẩm Lâm nhanh chóng bưng bát tới, cũng có ý giúp đỡ.

Chu Cảnh Diên uống bát canh gừng xong, dẫn theo Thẩm Lâm đi về phía rừng cây nhỏ.

"Hai cậu nhóc này thực sự không tệ."

Lý Tố Hoa nhìn chằm chằm bóng dáng hai người rời đi, liên tục gật đầu.

Lục Thanh Nghiên cười lộ ra hàm răng, trong lòng bày tỏ tán thành.

Thẩm Nguyệt và Lục Thanh Nghiên khom lưng nhặt cành cây khô trong rừng.

Lục Thanh Nghiên thuận miệng hỏi: "Cô không cần trở về giúp người nhà à?"

"Không đi, bọn họ không cần tôi."

Thẩm Nguyệt không thèm để ý lắc đầu, cô ấy sẽ không ngốc trở về làm việc như vậy.
Bình Luận (0)
Comment