Hai người nhặt đầy một bó củi to, lúc này mới đi tới chỗ nghỉ ngơi tạm thời.
Chu Cảnh Diên và Thẩm Lâm kéo mấy cây đi tới, bắt đầu dưng chỗ ở tạm thời ở hai cái cây gần nhau.
Có không ít người của đội một nhìn qua, vừa thấy động tác của bọn họ có người học theo.
Nghỉ ngơi bên cạnh Lý Tố Hoa và Lục Thanh Nghiên, là hai vợ chồng Từ lão ngũ.
Lúc này Từ lão ngũ chống gậy, tay cầm một củ cải to.
"Thanh Nghiên, có thể múc một bát canh gừng của các cháu cho chú không, chú dùng củ cải đổi với cháu."
"Đương nhiên là được, chú đợi một lát."
Lục Thanh Nghiên đi tới bên nồi to, lấy bát múc canh gừng.
Từ lão ngũ nhận lấy, sau khi cảm ơn xong thì bưng canh gừng trở về.
"Thanh Nghiên, thím Quế dùng cải thảo đổi với cháu, được không?"
Từ lão ngũ đổi thành công xong, Trương Quế Hương cầm cải thảo đi tới, trên mặt là nụ cười ngượng ngùng.
"Được ạ"
Lục Thanh Nghiên lại múc một bát cho Trương Quế Hương, Trương Quế Hương vui vẻ nhận lấy, sau khi đặt cải thảo xuống thì rời đi.
"Thanh Nghiên, cháu múc cho thím một bát đi."
Vương Kim Nga chạy nhanh tới, hai tay trống trơn, da mặt dày muốn canh gừng.
Thực ra bà ta đã uống rồi.
Thấy canh gừng Lục Thanh Nghiên nấu có thêm đường đỏ, thứ quý như vậy, đương nhiên là bà ta muốn uống ké.
Đây không phải là lần đầu tiên Lục Thanh Nghiên thấy được Vương Kim Nga da mặt dày, gương mặt âm trầm từ chối:
"Đã không còn."
"Sao có thể không còn, nhất định là cô không muốn cho tôi."
Vương Kim Nga chạy tới bên cạnh nồi to, muốn mở ra xem. Lục Thanh Nghiên nắm lấy bàn tay dơ bẩn của Vương Kim Nga, vẻ mặt ghét bỏ.
"Tôi nói không còn là không còn, thím Vương muốn cướp sao?"
Bóng dáng cao lớn của Chu Cảnh Diên không biết đứng bên cạnh Lục Thanh Nghiên từ khi nào, đôi mắt lạnh như băng nhìn về phía Vương Kim Nga.
Vương Kim Nga bị gương mặt âm trầm của Chu Cảnh Diên dọa sợ: "Không có thì không có, làm gì mà lớn tiếng như vậy."
"Thím nhanh đi đi, Cẩu Đản nhà thím đang khóc kìa."
Lục Thanh Nghiên hạ lệnh đuổi đi, tầm mắt nhìn về phía bên trái cách mười mét, Bảo Nhi đang ở đó nhóm lửa làm việc.
"Có mẹ thằng bé trông, không sao."
Vương Kim Nga còn chưa từ bỏ ý định, đôi mắt tam giác nhìn chằm chằm Lục Thanh Nghiên và Chu Cảnh Diên, biểu cảm không tốt.
"Thanh Nghiên à, lúc này cô mới tới bao lâu, sao lại quen Chu Cảnh Diên? Không phải là hai người có gì đó đấy chứ?"
Giọng điệu của Vương Kim Nga tràn ngập bát quái và ác ý, bà ta không thoải mái đương nhiên phải khiến Lục Thanh Nghiên không thoải mái.
"Vương Kim Nga, bà già chết tiệt miệng thối hoắc này."
Lý Tố Hoa không cho phân trần, mắng to Vương Kim Nga không có ý tốt.
"Tôi nhổ vào, không cho bà ăn thì bà ăn nói linh tinh, có tin tôi xé nát miệng bà ra không."
"Tôi nói linh tinh chỗ nào, nếu không có quan hệ một người đàn ông sẽ giúp một nữ đồng chí sao?"
Vương Kim Nga nâng cao cằm, hừ lạnh một tiếng.
"Thím này, Thẩm Lâm và anh Cảnh Diên là tôi gọi tới giúp Thanh Nghiên, thím có ý kiến gì sao?"
Thẩm Nguyệt đứng bên cạnh Lục Thanh Nghiên, lạnh giọng hỏi Vương Kim Nga.
Biểu cảm của Vương Kim Nga thay đổi: "Giúp đỡ, có gì đặc biệt hơn người chứ."
Sau khi nói xong, Vương Kim Nga hừ một tiếng, xoay người rời đi.
Lục Thanh Nghiên rất phiền lòng tiểu cường đánh mãi không chết như khiến bạn ghê tởm.
Quan trọng là bà ta còn là người đánh trận nào thua trận đó, càng thua càng đánh, nhưng chuyện lại không lớn, chỉ là mấy chuyện nhỏ khua môi múa mép.
"Chuẩn bị xong."
Một tiếng sau, Thẩm Lâm dừng tay, lau nước mưa trên trán mắng thầm một tiếng thời tiết chết tiệt này.
Nhà nhỏ bằng gỗ dựng xong, nóc nhà là dùng cành cây thô làm thành.
Làm chỗ ở tạm thời nghỉ ngơi, như vậy đã rất tốt.
"Thanh Nghiên, tôi và anh Diên đi về trước."
Trải qua chuyện Vương Kim Nga vừa rồi, Thẩm Lâm không dám ở lại lâu, tránh cho bị người ta phê bình.
Tay của Chu Cảnh Diên đầy bùn, anh dùng nước rửa sạch một lát.
Khi anh đi ngang qua bên cạnh Lục Thanh Nghiên, nhỏ giọng nói: "Có việc thì tới tìm anh."
"Ừm, em biết rồi."
Lục Thanh Nghiên gật đầu, nhìn theo hai người rời đi.
Thẩm Nguyệt kéo Thẩm Lượng chào hỏi với Lục Thanh Nghiên, sau đó cũng nhanh chóng rời đi.
Lý Tố Hoa vui sướng đánh giá căn nhà dựng tạm, cho dù đơn sơ ít nhất buổi tối không cần gặp mưa bị đông lạnh.