Trần Ni che mặt mình, hung ác nhìn Lục Thanh Nghiên.
Vậy mà cô ta bị Lục Thanh Nghiên đánh?
"Đừng gọi tên tôi, tôi ngại dơ."
Nghe được tên mình từ miệng Trần Ni, trên mặt Lục Thanh Nghiên lộ ra biểu cảm chán ghét.
"Cô dựa vào cái gì ghét bỏ tôi? Chỉ vì cô có văn hóa hơn tôi, bởi vì cô là người thành phố ư?"
Trần Ni phát tiết bất mãn của mình, cô ta từng nỗ lực muốn bám lấy Lục Thanh Nghiên, người này không liếc nhìn cô ta một cái.
"Trần Ni, người như cô vĩnh viễn không biết được lỗi sai của mình, nói nhiều với cô tôi mệt."
Lục Thanh Nghiên nhanh chóng xoay người, Ngô Tiểu Anh nhìn Trần Ni trên đất một lát, đi theo Lục Thanh Nghiên rời đi.
Trần Ni ngồi trên đất khóc to.
Nhân sinh của cô ta bị hủy hoại không còn gì, tất cả đều là vì Lục Thanh Nghiên, đều tại cô.
Sau khi tách ra với Ngô Tiểu Anh, Lục Thanh Nghiên trở về chỗ nghỉ ngơi.
Lý Tố Hoa ngồi trước nồi cháo rau dại: "Cơm sắp xong rồi."
Trong khoảng thời gian này Lục Thanh Nghiên và Lý Tố Hoa kết nhóm ăn cơm, đồ ăn giống với mọi người, cháo loãng với rau.
Lục Thanh Nghiên ngồi trước đống lửa, tâm trạng rất tệ.
Mưa không có ý ngừng rơi, hoàn cảnh vừa kém vừa loạn.
Khắp nơi đều là người, muốn có không gian riêng đúng là hi vọng xa vời.
"Lục Thanh Nghiên, vậy mà cô dám đánh con gái tôi?"
Ngưu Lan Hoa nổi giận đùng đùng chạy tới, một tay kéo Trần Ni cả người tỏa ra mùi tanh.
Thấy Ngưu Lan Hoa lại muốn gây sự, đa số thôn dân đang ăn cơm đều nhìn qua.
Lục Thanh Nghiên cúi đầu, uống cháo loãng trong bát. Diên cũng nên thêm đồ ăn.
"Lục Thanh Nghiên!"
Ngưu Lan Hoa đứng trước mặt Lục Thanh Nghiên, thấy mình bị người ta làm lơ, thẹn quá hóa giận.
Lục Thanh Nghiên dùng tay lau khóe miệng, đặt bát không sang một bên, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn Ngưu Lan Hoa.
Đại đội Thịnh Dương rất tốt, ngoại trừ một hai con ruồi thích lượn lờ la hét, thực sự hơi phiền.
"Thím Ngưu có gì muốn nói?"
"Cô... Cô đánh con gái tôi, chẳng lẽ không thừa nhận?"
Ngưu Lan Hoa bị biểu cảm vân đạm phong khinh của Lục Thanh Nghiên làm cho tức muốn chết.
Sao người này không có tính cách giống với Vương Kim Nga vừa dẫm là nổ, như vậy bà ta có thể lừa thêm được ít tiền.
"Tôi thừa nhận, nhưng mà làm phiền thím hỏi con gái thím trước, vì sao lại bị tôi đánh hãy tới tìm tôi tính sổ."
Lục Thanh Nghiên đứng dậy, cơ thể lả ướt mảnh mai, khí chất ưu nhã bức người.
Ngưu Lan Hoa bị khí thế của Lục Thanh Nghiên dọa sợ, một lúc lâu sau cũng không nói chuyện.
Cô ta nhìn chằm chằm Lục Thanh Nghiên với vẻ nghỉ ngờ, cuối cùng trừng Trần Ni không nói một câu.
"Con nhóc chết tiệt kia, nói xem rốt cuộc là có chuyện gì?"
Ngưu Lan Hoa bóp chặt cánh tay của Trần Ni, hùng hùng hổ hổ.
"Cháu biết."
Ngô Tiểu Anh đi ra: "Là Tiểu Ni cầm lưỡi hái muốn chém Thanh Nghiên, lúc này Thanh Nghiên mới ra tay đánh Tiểu Ni."
"Hay lắm Ngưu Lan Hoa, con gái của mình không dạy dỗ tốt, bây giờ còn chạy tới trả đũa, bà đúng là giỏi."
Đường Quyên châm chọc mỉa mai, chống lưng cho Lục Thanh Nghiên.
Các thôn dân xung quanh bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ với Ngưu Lan Hoa.
"Lan Hoa, con gái bà cần nên dạy dỗ lại, dám lấy lưỡi hái đả thương người ta."
"Tôi đã bảo con nhóc Trần Ni này không phải người tốt gì mà, giống Mấy bác gái lớn tuổi cùng chỉ trích Ngưu Lan Hoa và Trần Ni.
Ngưu Lan Hoa mất hết mặt mũi tát vào mặt Trần Ni: "Đều tại con nhóc thối mày, vậy mà dám ăn nói linh tỉnh."
Bên đội một ầm ï, đột nhiên bên đội hai truyền tới tiếng kêu hưng phấn.
Mọi người quay đầu nhìn về phía đội hai.
"Một con gà thật to!"
"Chu Quang Hoa, vận may của ông đúng là tốt."
"Chúng ta cũng đi xem đi, nhìn xem có nhặt được đồ ăn bên trong hồng thủy hay không."
Bên đội hai hỗn loạn lên, không ít người đi về phía hồng thủy dưới núi.
"Có phải có người nhặt được đồ hay không?"
"Chúng ta nhanh đi xem đi."
Bên đội một nghe thấy, phần lớn mọi người đều chạy ra, kỳ vọng giống như Chu Quang Hoa nhặt được đồ trong hồng thủy.
Ngưu Lan Hoa và Vương Kim Nga thuộc loại người thích chiếm tiện nghỉ, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.
Hai người dựa vào tốc độ nhanh nhất đẩy mọi người ra, sợ bị người ta đoạt thứ tốt.
"Thanh Nghiên, chúng ta cũng đi xem đi."
Lý Tố Hoa chạy theo ra, Lục Thanh Nghiên cau mày.
Chân núi Thanh Sơn đã đứng đầy người, trong tay mỗi người là một cây gậy gỗ dài, thăm dò nhìn phương hướng hồng thủy chảy.