Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 119

La Tiểu Phương nhìn chằm chằm hồng thủy, vậy mà thấy được một con cá trắm cỏ nặng khoảng 1 cân trong hồng thủy trước mặt.

Cô ấy ngồi xổm xuống nhanh chóng bắt cá trắm cỏ, ném nó lên mặt cỏ.

"Tiểu Phương, vận may của cháu tốt thật."

Một số thôn dân nhìn rất lâu không thu hoạch được gì, vừa chua xót vừa hâm mộ.

La Tiểu Phương không nói chuyện, trên mặt hiếm khi lộ ra tươi cười.

"Chị dâu Phương, cá này không thể ăn."

Lục Thanh Nghiên mới đi xuống núi, vừa vặn nghe thấy được giọng nói hâm mộ của mọi người, chạy vội tới đây.

"Vì sao không thể ăn?"

"Không phải là vì cô không bắt được, nên không cho phép người khác ăn đấy chứ."

Ngưu Lan Hoa âm dương quái khí nói, đôi mắt tràn ngập chờ mong nhìn chằm chằm cá trắm cỏ trong tay La Tiểu Phương.

"Thanh Nghiên, thực sự không thể ăn sao?"

La Tiểu Phương không để ý tới Ngưu Lan Hoa, dò hỏi Lục Thanh Nghiên.

"Không thể ăn, hồng thủy có rất nhiều virus bệnh, chị ăn đồ trong hồng thủy dễ sinh bệnh."

Không phải là Lục Thanh Nghiên đang hù dọa mọi người, những lời cô nói còn tính là nhẹ.

Bên trong hồng thủy có nhiều vật chất hư thối, vi khuẩn virus nhiều.

Vận may tốt chỉ sinh bệnh, vận may không tốt sẽ trúng độc, không cẩn thận còn dễ toi mạng.

La Tiểu Phương có chút khó xử, cuối cùng lựa chọn nghe lời Lục Thanh Nghiên nói.

"Đừng vứt, cô không ăn tôi ăn."

Đôi mắt của Ngưu Lan Hoa sáng lên, tiến lên đoạt cá La Tiểu Phương muốn ném đi.

"Tôi đã nói cho thím, nếu xảy ra chuyện đừng trách tôi không nói." không nghe, vậy thì đừng trách cô.

"Ai biết cô nghĩ gì chứ."

Ngưu Lan Hoa hừ một tiếng, vui vẻ cầm cá trắm cỏ rời đi.

Vương Kim Nga ở bên cạnh hối hận vì chậm một bước.

Nhìn một lúc lâu cũng không thấy có thứ gì trôi qua, bà ta chuẩn bị dẫn cháu nội Cẩu Đản về nhà.

"Cẩu Đản cháu chạy đi đâu rồi?"

Cẩu Đản vẫn luôn ở bên cạnh không thấy bóng dáng, Vương Kim Nga sốt ruột tới mức gọi tên đứa bé khắp nơi.

"Mau, cứu người!"

"Nhanh đi cứu người!"

Cách đó không xa truyền tới giọng nói hoảng hốt của đám người.

Một bóng dáng nho nhỏ rơi vào hồng thủy, dùng sức giãy giụa muốn ló đầu ra, chỉ trong nháy mắt hồng thủy sắp bao phủ cô bé.

Vậy mà là cháu gái của đại đội trưởng Nữu Nữu!

"Nữu Nữu, Nữu Nữu của mẹ."

Tưởng Thúy gào khóc, đuổi theo Nữu Nữu.

Bên bờ, một bóng dáng cao lớn phản ứng nhanh hơn mọi người.

Nửa người lao vào trong hồng thủy, nắm lấy Nữu Nữu sắp bị hồng thủy bao phủ.

"Chu Cảnh Diên!"

Đôi mắt của Lục Thanh Nghiên co rút lại, đẩy mọi người ra chạy tới.

Thẩm Lâm là người thứ hai kịp phản ứng, khi hơn nửa người của Chu Cảnh Diên rơi vào trong hồng thủy, anh ta dùng sức nắm lấy đùi anh.

"tQa...

Trong lúc nguy cấp Nữu Nữu được Chu Cảnh Diên cứu.

Mọi người cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhanh chóng tiến lên kéo Nữu Nữu.

Nữu Nữu vừa lên bờ, cơ thể nhỏ không ngừng phát run, gào khóc.

Tưởng Thúy nghĩ lại mà sợ ôm lấy Nữu Nữu, nước mắt không nhịn được chảy ra.

Con gái của cô ấy suýt nữa bị hồng thủy cuốn đi, Tưởng Thúy không thể tưởng tượng sẽ có hậu quả gì. Kiều chạy tới.

Thấy Nữu Nữu không còn nguy hiểm, lúc này sắc mặt mọi người mới tốt hơn.

"Sao lại thế này?"

Sau khi cháu gái không ao, đội trưởng Từ ổn định cảm xúc một lát, lúc này mới dò hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Lục Thanh Nghiên tiến lên kiểm tra cho Nữu Nữu, ngoại trừ bị dọa sặc, uống chút hồng thủy ra, cũng may không có vấn đề gì.

"Chị dâu Thúy, dẫn Nữu Nữu rời đi trước, lát nữa em sắc ít thuốc đưa cho Nữu Nữu uống."

"Cảm ơn em, Thanh Nghiên."

Tưởng Thúy vô cùng cảm kích, ôm Nữu Nữu không ngừng khóc nháo đi tới bên cạnh Chu Cảnh Diên và Thẩm Lâm, khom lưng nói cảm ơn xong mới rời đỉ.

"Cẩu Đản, cháu nhìn thấy là Cẩu Đản đẩy Nữu Nữu xuống."

Nói chuyện là Từ Kiệt 12 tuổi, cậu bé nhìn Vương Kim Nga một lát, lấy hết can đảm mở miệng.

Từ Kiệt vừa nói như thế, mấy đứa bé còn lại cũng gật đầu theo.

"Từ Kiệt, còn nhỏ tuổi đừng ăn nói linh tinh, Cẩu Đản nhà tao ngoan như vậy, sao có thể đẩy Nữu Nữu xuống?"

Vương Kim Nga bị dọa đến cả người mềm nhữn, rống giận giơ tay muốn đánh Từ Kiệt.

Cha của Từ Kiệt trừng Vương Kim Nga: "Bà dám đánh con trai tôi thử xem."

"Đại đội trưởng, nhất định không phải là cháu nội tôi làm."
Bình Luận (0)
Comment