Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 121

Chu Cảnh Diên biết rất rõ ý nghĩ này ích kỷ cỡ nào, nhưng anh không muốn cô rời khỏi anh.

Lục Thanh Nghiên tránh tầm mắt của anh, đôi mắt sáng lấp lánh có tia sáng trước đây chưa từng có.

"Không phải là vợ anh."

Mạnh miệng phản bác, Lục Thanh Nghiên giả vờ ho khan một tiếng nói sang chuyện khác:

"Có đói bụng không?"

Hai ngày nay cô chỉ ăn ít cháo loãng và cải thảo củ cải, miệng nhạt đến mức sắp không có hương vị.

Đây cũng là lần đầu tiên cô thực sự cảm nhận được, niên đại này đúng là không dễ dàng gì.

"Không đói bụng."

"Em rất đói bụng, ngày hôm qua và hôm nay chỉ ăn rất ít đầ."

Xung quanh đều là người, cô không có thời gian lấy đồ ăn ra ăn, chỉ có thể ấm ức mình trước.

Gương mặt Chu Cảnh Diên hơi âm trầm: "Sau này không thể để mình đói."

"Em biết rồi, em là không có biện pháp mà."

Cô vừa rời đi, lập tức có người tới tìm cô, cô chỉ có thể ngoan ngoãn ở tại chỗ.

Hiện giờ cuối cùng cũng tìm được cơ hội, nhất định phải ăn một bữa ngon.

"Anh muốn ăn gì, chỗ em có rất nhiều món ngon."

Mấy trăm vạn suất ăn chín cũng không phải là giả, lấy ra hết đảm bảo hù chết anh.

"Đầu được cả."

Đối với cô, Chu Cảnh Diên không cần khách sáo.

Ở trong lòng anh, cô là vợ mình, cho dù là chuyện gì đều không cần khách sáo.

"Chúng ta ăn mao huyết vượng được không?"

Món cay Tứ Xuyên mao huyết vượng vừa cay vừa ngon, đồ bên trong "Ừm."

Chu Cảnh Diên chưa từng ăn mao huyết vượng, nhưng cô thích thì anh thích.

"Anh trông chừng bốn phía giúp em, đừng để bị phát hiện."

Chỗ bọn họ nghỉ ngơi còn tính là yên tĩnh, có lẽ nơi này sẽ không có ai tới.

Lấy mao huyết vượng tràn đầy ớt cay trong một bát ra, màu sắc nhìn là muốn ăn.

Đây chính là mao huyết vượng cô đặc biệt đến một nhà nổi tiếng ở Tứ Xuyên mua, nghe dân bản xứ đề cử.

"Nếm thử bánh bao nhân thịt bò đi."

Lấy mấy cái bánh bao to, Lục Thanh Nghiên đưa một cái cho Chu Cảnh Diên.

Gắp một đũa mao huyết vượng ăn, lại cắn một miếng bánh bao to đầy nhân thịt bò, Lục Thanh Nghiên lộ ra tươi cười thỏa mãn.

Lúc này cô giống như con mèo nhỏ lười biếng đáng yêu, trong mắt Chu Cảnh Diên không tự chủ có thêm sủng nịch.

"Đúng rồi, vừa rồi khi em nói tới Chu Quang Hoa, vì sao Thẩm Lâm lại có biểu cảm kỳ lạ như thế?"

Lục Thanh Nghiên nhớ tới chuyện vừa rồi, luôn cảm thấy những lời Thẩm Lâm nói có ẩn ý.

Chu Cảnh Diên cắn miếng bánh bao, đôi mắt lạnh lùng nói: "Chu Quang Hoa là cậu anh."

Lục Thanh Nghiên vừa nghe thấy thế, lập tức nhìn về phía Chu Cảnh Diên: "Là người đó..."

Chu Cảnh Diên gật đầu, không nói nữa.

Ngực Lục Thanh Nghiên tê rần, vươn tay đặt lên mu bàn tay của Chu Cảnh Diên: "Không sao, anh còn có rất nhiều người đối xử tốt với anh mà."

Lục Thanh Nghiên không tính đặc biệt biết rõ tình hình của Chu gia."

Cũng là nhiều năm trước, khi mơ thấy anh lần đầu tiên mới biết chút da lông.

Hơn 20 năm trước mẹ của Chu Cảnh Diên cứu một người đàn ông mất trí nhớ, cuối cùng kết hôn với người đàn ông đó.

Vốn tưởng rằng là bắt đầu của hạnh phúc, đâu biết có một ngày người đàn ông kia đột nhiên không từ mà biệt, bỏ rơi hai mẹ con Chu Cảnh Diên. Cha Chu Cảnh Diên rời đi khiến mẹ Chu Cảnh Diên buồn bực không vui, cuối cùng bệnh nặng mà chết.

Con gái tử vong khiến ông ngoại Chu Cảnh Diên giận dữ sửa họ của Chu Cảnh Diên, từ đây Chu Cảnh Diên vẫn luôn sống cùng với ông bà ngoại.

Cuộc sống vốn cứ trôi qua như vậy, mãi đến khi bùng nổ nạn đói.

Ông ngoại của Chu Cảnh Diên bị đói chết, hai mợ của Chu Cảnh Diên trở mặt không nhận người.

Không màng bà ngoại của Chu Cảnh Diên ngăn cản, đuổi Chu Cảnh Diên chỉ có 10 tuổi ra khỏi Chu gia.

Lại sau đó, Chu Cảnh Diên gặp được cô...

"Có mình em là đủ rồi!"

Chu Cảnh Diên ôm cô vào lòng, vùi đầu vào cổ thon dài của cô.

Thế giới này đối xử không tốt với anh, anh sẽ không oán giận, ông trời có thể đưa cô tới bên cạnh anh, như vậy đủ rồi!

"Chu Cảnh Diên, sống một mình khá tốt, anh nhìn xem không phải là em cũng như vậy ư?"

Lục Thanh Nghiên ngẩng đầu, lấy một viên kẹo sữa trong không gian ra, xé đóng gói nhét vào trong miệng anh.

"Anh xem, có phải ăn kẹo vào cảm thấy thứ gì cũng ngọt ngào hơn hay không?"

Khi Lục Thanh Nghiên rảnh rỗi thì thích ăn một viên kẹo, như vậy giống như đau và khổ sẽ cách xa cô.

"Một người không tốt, anh muốn hai người sống cùng nhau."

Chu Cảnh Diên nhìn chằm chằm Lục Thanh Nghiên, kỳ vọng trong mắt không bỏ sót gì.

Lục Thanh Nghiên đẩy anh ra, đứng dậy khỏi tảng đá: "Đợi xem anh đã."

Bình Luận (0)
Comment