Không để ý tới anh, Lục Thanh Nghiên chạy lên trên núi.
Chỗ nghỉ ngơi ở Thanh Sơn, mưa ở trên đỉnh đầu vẫn còn không ngừng rơi xuống.
Ngưu Lan Hoa dùng muỗng quấy thịt cá trong nồi, không ngừng nuốt nước bọt.
"Còn chưa nấu xong?"
Trần vô lại anh lau nước miếng ở khóe miệng, ước gì có thể uống hết.
Trần Ni ngẩng đầu nhìn về phía hai người, không rên một tiếng.
"Nói cái gì mà không thể ăn, không phải là cá đã chết mấy ngày, tôi thấy Lục Thanh Nghiên chính là không thể nhìn người khác sống tốt."
Ngưu Lan Hoa múc hai bát thịt cá đầy:
"Người phụ nữ La Tiểu Phương kia đúng là ngốc, Lục Thanh Nghiên nói một câu lập tức ném cá đi, bây giờ tiện nghỉ cho hai vợ chồng chúng ta"
Trần vô lại anh thô lỗ nhận lấy bát Ngưu Lan Hoa đưa cho ông ta, thổi một lát há to miệng uống, thở dài thỏa mãn.
Mấy nhà xung quanh nhìn hai vợ chồng Trần vô lại anh với vẻ hâm mộ, tay cầm bát cháo lương thực thô tẻ nhạt vô vị.
Ngưu Lan Hoa cười vô cùng đắc ý, còn cố ý chẹp miệng: "Quá thơm."
Lục Thanh Nghiên đi tới gần.
Ngưu Lan Hoa vừa thấy là cô, bắt đầu châm chọc mỉa mai: "Thanh Nghiên, có muốn uống một bát canh cá không, thực sự quá thơm."
"Không cần, thím Ngưu uống nhiều một chút."
Lục Thanh Nghiên cười mỉa, trong lòng âm thầm lắc đầu.
Cô thực sự muốn nhìn xem, lát nữa Ngưu Lan Hoa sẽ thế nào.
"Người tốt không có báo đáp tốt."
Ngưu Lan Hoa trừng mắt, uống từng ngụm canh cá.
Hai vợ chồng căn bản không có ý để ý tới Trần Ni, còn người thực vật Trần Cẩu Thặng, lúc này cũng bị xem nhẹ.
Lục Thanh Nghiên đi tới chỗ nghỉ ngơi tạm thời của mình.
Lý Tố Hoa mới nấu cháo rau dại xong: "Đừng so đo với người phụ nữ Ngưu Lan Hoa kia, mau ăn cháo đi." Lục Thanh Nghiên nhận lấy cháo Ngưu Lan Hoa nấu xong, chỉ ba ngụm là ăn xong.
"Bác gái, chỗ cháu còn có ít bánh hạch đào."
Lục Thanh Nghiên thấy rõ Lý Tố Hoa chiếu cố cô cỡ nào.
Không có biện pháp lấy đồ ăn ngon trong không gian ra cho bà ấy, chỉ có thể đền bù bằng những thứ khác.
"Mấy thứ này cháu cất đi, bác gái không ăn."
Lý Tố Hoa không nhận bánh hạch đào của Lục Thanh Nghiên, đẩy nó cho Lục Thanh Nghiên.
"Bác gái, nếu bác không ăn thì cháu ném đi."
Lục Thanh Nghiên giả vờ muốn ném hai lạng rưỡi bánh hạch đào trong tay, Lý Tố Hoa sợ tới mức vội nhận lấy.
"Cháu đó, lần này bác gái nhận, sau này cháu đừng cho bác gái nữa."
Lý Tố Hoa thở dài một hơi, nhìn bốn phía một lát: "Mưa này không biết khi nào mới dừng lại, lương thực trong tay chúng ta phải ăn tiết kiệm."
Lý Tố Hoa từng trải qua nạn đói, biết rõ nhất khi tai nạn tới sẽ như thế nào.
Lục Thanh Nghiên nhìn thôn dân ở bốn phía, như suy tư gì đó.
"Đại đội trưởng, ông gọi người giúp đỡ tìm Cẩu Đản nhà tôi với."
Vương Kim Nga chạy từ trong rừng ra, phía sau bà ta còn có Trần chú lùn, Miêu Hồng Hà cùng với con trai Trần Phú Cường.
Bốn người vẫn luôn tìm kiêm Trần Cẩu Đản ở trong rừng cây, cho rằng cậu bé là ham chơi, chạy tới chỗ nào đó trốn tránh.
Kết quả tìm một tiếng, cũng không phát hiện bóng dáng cậu bé.
Vương Kim Nga thực sự sợ cháu trai cưng của bà ta xảy ra chuyện, chạy tới chỗ đội trưởng Từ nghỉ ngơi, nắm lấy cánh tay ông ấy không buông.
"Buông ra, bà xem bà đang làm cái trò gì thế này."
Đội trưởng Từ lạnh giọng quát Vương Kim Nga, gương mặt vẫn còn âm trầm.
"Cẩu Đản nhà tôi không thấy, đại đội trưởng ông nhất định phải tìm giúp tôi!"
Đôi mắt của Vương Kim Nga đỏ bừng, Miêu Hồng Hà ở phía sau vẫn luôn khóc lóc gọi tên Cẩu Đản. Đội trưởng Từ cau mày, nhìn mọi người bốn phía hỏi: "Có ai gặp Cẩu Đản của tôi không?"
Không ai gật đầu, đều lắc đầu.
"Cẩu Đản của tôi!"
Miêu Hồng Hà gào khóc, cơ thể không có sức lực, mềm nhữn ngã xuống đất.
"Không phải là Cẩu Đản chạy vào trong núi sâu đấy chứ?"
"Chắc chắn là sợ đại đội trưởng tìm thằng bé tính sổ."
"Tên nhóc này đúng là không bớt việc, cả ngày gây chuyện."
Thôn dân gần đó bàn tán xôn xao, trên mặt không có chút lo lắng đồng tình.
Trần Cẩu Đản bị cả nhà Vương Kim Nga chiều hư, rất nhiều chuyện xấu trong đại đội đều là cậu bé làm.
Nhà Vương Kim Nga không thua kém gì nhà Trần vô lại, gặp chuyện chỉ biết la lối khóc lóc chơi xấu, không ai dám đi trêu chọc.
"Bảo người đi tìm xem."
Đội trưởng Từ chán ghét Trần Cẩu Đản tới mấy, dù sao cũng chỉ là đứa bé mấy tuổi.