Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 126

"Phụt!"

Lục Thanh Nghiên không nhịn được bật cười: "Vậy tôi vào xem, trong nồi còn ít đồ ăn, hay là anh ăn thêm một chút đi?"

"Sao có thể không biết xấu hổ... Vậy tôi không khách sáo nữa."

Thẩm Lâm sờ bụng lửng dạ của mình.

Tuy mấy năm nay đi theo Chu Cảnh Diên kiếm lời không ít, nhưng cũng tiêu không ít.

Lương thực ở chợ đen vừa ít vừa đắt, anh ta còn là người có dạ dày to.

Không kiếm đủ công điểm, chỉ có thể dùng kiếm tiền mua lương thực.

Mỗi ngày có thể ăn hơn nửa no, đã tốt lắm rồi.

Tai nạn lần này tới gấp, lương thực trong nhà vốn không nhiều lắm, bị nhốt ở Thanh Sơn mỗi ngày chỉ có thể ăn tiết kiệm.

"Ăn đi, tôi đi vào xem."

Lục Thanh Nghiên lau miệng, lúc này mới đứng dậy đi vào trong lều.

Dưới ánh nến, Chu Cảnh Diên gian nan ngồi dậy, trên trán xuất hiện mồ hôi tỉnh mịn.

"Anh thể hiện cái gì?"

Trừng anh một cái, Lục Thanh Nghiên tiến lên nhận bát to trong tay anh, cầm lấy thìa xúc cháo còn hơi nóng thổi nhẹ.

"Cậu ta rất phiền."

Vẻ mặt Chu Cảnh Diên ghét bỏ, một tay che miệng vết thương.

Lục Thanh Nghiên cười nhe răng: "Sao anh ấy lại có người bạn như anh chứ?"

Chu Cảnh Diên không nói nữa, nhìn cô với vẻ chờ mong: "Anh đói bụng."

Lục Thanh Nghiên không có biện pháp với anh, cầm thìa múc từng thìa đút cho Chu Cảnh Diên.

"Ăn ngon không?"

"Ăn ngon."

Chu Cảnh Diên ăn uống rất tốt, há to miệng ăn hết thịt lợn rừng và củ cải, còn ăn một bát cháo trắng to.

Cuếi ^ùna cũng có thể ăn đồ ăn eâ nấu Chu Cảnh Diên bày tô thảa mãn.

"Nôn... Đau, đau chết mất!"

Chỗ nhà Ngưu Lan Hoa nghỉ ngơi, đột nhiên truyền tới tiếng kêu rên đau đớn.

Trần vô lại anh và Ngưu Lan Hoa cùng che bụng, vừa nôn mửa vừa kêu đau.

"Xảy ra chuyện gì thế?"

Mọi người đang ăn rất ngon ló đầu nhìn qua.

Nhìn thấy hai vợ chồng Ngưu Lan Hoa nôn đầy ra, mọi người cảm thấy thịt lợn rừng trong bát cũng không thơm nữa.

Trần Ni cúi đầu ăn cháo rau dại, hoàn toàn không quan tâm Ngưu Lan Hoa và Trần vô lại anh.

Đợi ăn hết cháo xong, lúc này cô ta mới tiến lên: "Cha, mẹ, hai người làm sao vậy?"

"Đau, đau chết mất."

Ngưu Lan Hoa vừa nôn, vừa kêu rên.

Rõ ràng vừa rồi còn rất tốt, thịt heo bà ta nấu sẵn mới ăn được mấy miếng, kết quả bụng đột nhiên đau đớn.

Khiến bà ta ọe một tiếng, nôn ra hết mọi thứ ăn vào.

Lục Thanh Nghiên nghe thấy âm thanh bên ngoài, cũng không định để ý.

Bưng bát đũa ra khỏi lều, Thẩm Lâm tiến lên nhận bát không trong tay cô, cười ân cần.

"Để tôi thu dọn cho, cô đi chăm sóc anh Diên đi."

Lục Thanh Nghiên gật đầu, không khách sáo với Thẩm Lâm.

Gương mặt của La Tiểu Phương trắng bệch đi tới: "Thanh Nghiên, có phải hai vợ chồng Ngưu Lan Hoa..."

Không đợi La Tiểu Phương nói xong, Lục Thanh Nghiên liếc mắt một cái gật đầu: "Tám chín phần mười là đúng."

"May mà có em, nếu không có em, chị và người nhà ăn con cá kia còn không biết sẽ thế nào."

La Tiểu Phương cảm thấy may mắn vì mình nghe lời Lục Thanh Nghiên.

Nhìn qua bên kia, Ngưu Lan Hoa và Trần vô lại anh ngã xuống đất Lục Thanh Nghiên chỉ cười, đứng yên tại chỗ không nói gì.

"Thanh Nghiên, cô mau khám giúp cha mẹ tôi với, bọn họ đau đến mức không chịu nổi rồi."

Trần Ni hận hai vợ chồng Ngưu Lan Hoa tới mấy, mặt ngoài vẫn phải giả vờ làm con gái hiếu thuận.

"Lòng tốt bị coi là lòng lang dạ sói, Thanh Nghiên người ta đều nhắc nhở các người, kết quả không nghe, bây giờ thì hay chưa."

Đường Quyên ở bên cạnh cười vui sướng khi người khác gặp họa.

Những người khác gật đầu, giống với La Tiểu Phương, cảm thấy may mắn mình không ăn đồ trong hồng thủy.

Lúc này Ngưu Lan Hoa không có tỉnh lực phản bác Đường Quyên.

Trong bụng sông cuộn biển gầm, giống như có vô số cây kim đang không ngừng đâm bà ta.

Buổi chiều bà ta còn cười nhạo trong lòng Lục Thanh Nghiên hù dọa bà ta, kết quả hiện giờ báo ứng tới.

"Oa..."

Trần vô lại anh lại đau tới mức gần như sắp ngất, muốn nói gì đó nhưng không có sức lực.

"Thanh Nghiên, cô mau tới cứu mẹ tôi."

Vẻ mặt Trần Ni cầu xin, hai tay trái phải lần lượt đỡ Ngưu Lan Hoa và Trần vô lại anh.

"Cô chắc chắn muốn tôi cứu chứ? Phí thuốc không rẻ đâu."

Lục Thanh Nghiên lạnh nhạt nhìn qua, đứng thẳng tắp tại chỗ không có ý chữa bệnh.

"Không cần, tôi không cần cô ta cứu."

Ngưu Lan Hoa nghiến chặt răng, nỗ lực kiên trì.

Bà ta tình nguyện đau một lát, cũng không muốn tiêu tiền mời Lục Thanh Nghiên chữa bệnh.

"Nếu thím đã kiên trì, vậy... Cố lên!"

Lục Thanh Nghiên cổ vũ xong, không chút lưu tình xoay người.

Bình Luận (0)
Comment