Vận may của vợ chồng Ngưu Lan Hoa khá tốt, nhìn dáng vẻ chỉ đau một thời gian, không đến mức nghiêm trọng tới lấy mạng bọn họ.
Đáng tiếc!
"Ai ui..."
Đêm chậm rãi sâu hơn, rõ ràng nên là hoàn cảnh an tĩnh lại rất ầm ï.
Bên ngoài không chỉ có tiếng kêu đau đớn của hai vợ chồng Ngưu Lan Hoa, còn có tiếng ngáy như trâu của thôn dân.
Lục Thanh Nghiên không biết tối hôm qua ngủ thế nào, hôm nay hoàn toàn không có chút dấu vết muốn đi vào giấc ngủ.
Ở phía bên phải cô cách 1 mét, có một bộ quần áo treo ngăn cách giữa hai người.
Khi chạng vạng, Thẩm Lâm đưa chăn tới cho Chu Cảnh Diên.
Nhưng mà chăn trên người cô hiện giờ là chăn của Chu Cảnh Diên, Chu Cảnh Diên thì đắp chăn của cô.
Bởi vì máu của Chu Cảnh Diên, làm bẩn chăn và ga giường của cô.
Biết cô có thói ở sạch, Chu Cảnh Diên kiên trì đưa chăn của mình cho cô.
Có lẽ chăn của anh là chăn mới, rất ấm áp.
Chóp mũi tràn ngập hơi thở thuộc về anh, Lục Thanh Nghiên không ngủ được, không nhịn được nhìn về phía bên cạnh.
Trong bóng đêm còn cách một bộ quần áo, cô không thể nhìn thấy Chu Cảnh Diên đã ngủ say hay chưa.
Chỉ có thể xuyên qua ánh lửa mơ hồ, nhìn chằm chằm ảnh ngược của anh trên quần áo.
Cô chưa bao giờ ở gần đàn ông vào ban đêm như bây giờ, gần đến mức cô giống như có thể nghe thấy tiếng tim đập của anh.
"Không ngủ được à?"
Bên tai truyền tới giọng nói đè thấp của Chu Cảnh Diên.
Lục Thanh Nghiên bị dọa sợ: "Anh còn chưa ngủ à?"
"Ừm!"
"Là miệng vết thương đau sao?"
Lục Thanh Nghiên đứng dậy, vén treo quần áo ra: "Chỗ em có thuốc giảm đau, anh có muốn..."
Một bàn tay đột nhiên nắm lấy tay cô, kéo cô vào trong lòng anh.
Chu Cảnh Diên kêu lên một tiếng, có lẽ là Lục Thanh Nghiên đè lên vết thương của anh.
"Bị thương cũng không an phận, anh có ngốc hay không?"
Tức giận trừng anh một cái, Lục Thanh Nghiên vội kiểm tra vết thương cho anh, cũng may không đè chảy máu.
Lấy một viên thuốc giảm đau ra đưa cho Chu Cảnh Diên, anh nhận lấy trực tiếp nuốt vào.
"Sao anh cũng chưa ngủ?"
Cô cho rằng chỉ có mình cô không ngủ được, đâu biết người này cũng không ngủ được.
"Không ngủ được."
Chu Cảnh Diên nhìn cô, không muốn rời mắt.
Giống như là đang nằm mơ, vậy mà có ngày anh dựa vào cô gần như thế.
"Không ngủ được cũng phải ngủ, nếu không sẽ không tốt đối với cơ thể anh."
Lục Thanh Nghiên làm bộ ngáp một cái, dịch sang bên kia, sau khi nằm xuống thì cưỡng ép mình ngủ.
Sáng sớm, Lục Thanh Nghiên bị âm thanh bên ngoài đánh thức.
Bực bội dậy khỏi mặt đất cứng rắn, trên mặt Lục Thanh Nghiên là không kiên nhẫn.
Hít sâu một hơi, cô vẫn luôn nói thầm với mình trong lòng.
Nơi này không phải thế kỷ 21, phải nhịn xuống, ngàn vạn lần phải nhịn xuống.
Vất vả lắm mới nhịn xuống, Lục Thanh Nghiên lại tiếp tục hít sâu.
Cô vén quần áo che ra, không biết Chu Cảnh Diên nửa ngồi trên thảm lông từ khi nào, thấy cô tỉnh nghiêng đầu nhìn qua.
Dưới sáng sớm mông lung, trên gương mặt kiều diễm của Lục Thanh Nghiên có ba phần lười biếng chưa tỉnh ngủ.
"Không ngủ ngon sao?"
Chu Cảnh Diên lạnh lùng nhìn bên ngoài một cái, vươn tay với Lục Thanh Nghiên. Lục Thanh Nghiên nhỏ giọng oán trách, cho dù trên mặt đất chỗ cô nằm có trải thảm lông dày, vẫn cảm thấy không thoải mái.
Sống hơn hai mươi năm, cô chưa từng nghĩ tới mình sẽ có ngày ngủ ở vùng dã ngoại như vậy.
"Lại kiên trì thêm chút nữa, có lẽ sẽ nhanh tốt hơn thôi."
Hôm nay mưa nhỏ hơn khoảng thời gian trước một chút, có lẽ là bắt đầu tốt.
"Hi vọng như vậy."
Lục Thanh Nghiên cầm bàn chải đánh răng và kem đánh răng mới đưa cho Chu Cảnh Diên, bảo anh rửa mặt đơn giản, mình thì chạy đến bên khác rửa mặt.
Phần lớn người của đại đội Thịnh Dương đã tỉnh dậy, vì tiết kiệm lương thực, hơn phân nửa buổi sáng không nấu cơm ăn.
Lục Thanh Nghiên cũng không thích nấu, chỉ có thể lén ăn đồ ăn chín trong không gian với Chu Cảnh Diên.
Bên ngoài lại truyền tới tiếng ồn ào lần nữa, Lục Thanh Nghiên đang cắn sandwich nghiêng đầu nhìn qua.
"Hình như là Vương Kim Nga đang nói chuyện."
Lục Thanh Nghiên nhanh chóng ăn hết sandwich và uống xong sữa bò: "Em đi ra ngoài xem."
Chu Cảnh Diên bất đắc dĩ lắc đầu, đây là lần đầu tiên phát hiện hóa ra cô thích xem náo nhiệt như vậy.
"Thúy à, cháu xem thằng bé không cố ý, cháu nhất định phải tha thứ cho thằng bé."
"Cháu xem, không phải là thằng bé vừa mới tỉnh, thím lập tức dẫn thằng bé tới nhận lỗi sao."