Đội trưởng Từ dẫn theo người nhà rời đi, đám thôn dân xem náo nhiệt cũng tản đi.
Lục Thanh Nghiên chuẩn bị về chỗ mình nghỉ ngơi, phía sau truyền tới tiếng Vương Kim Nga đánh chửi Bảo Nhi.
Cô dừng bước lại, gương mặt lạnh như băng xoay người nhìn qua.
"Đánh chết Tang Tỉnh Môn mày, nếu không phải mày không trông chừng em trai cẩn thận, sao lại xảy ra loại chuyện như thế?"
Vương Kim Nga hùng hùng hổ hổ, tát mạnh vào mặt Bảo Nhi.
Bảo Nhi không đứng vững, ngã xuống đất.
Một bóng người chạy tới đỡ Bảo Nhi trên đất dậy, dịu dàng vươn tay sờ gương mặt Bảo Nhi.
"Phùng Bình, bà tránh ra."
Vương Kim Nga trừng mắt nhìn lại là Phùng Bình vợ của Từ lão ngũ, lập tứ không sợ trời không sợ đất rống lên.
Phùng Bình không thể nói, dùng ngôn ngữ của người câm điếc khoa chân múa tay.
"Tôi nhìn không hiểu gì, đừng thể hiện ở chỗ tôi."
Vương Kim Nga nhanh chóng tiến lên, muốn kéo Bảo Nhi trở về.
Bảo Nhi sợ hãi tránh trong lòng Phùng Bình.
Phùng Bình luôn quái gở không lui tới với người khác, lần này giống như hạ quyết tâm muốn che chở cho Bảo Nhi.
"Tránh ra."
Từ lão ngũ chắn trước mặt vợ, cho dù thiếu một chân, khí thế thiết huyết cũng không phải Vương Kim Nga có thể ngăn cản được.
"Ông cho rằng tôi sẽ sợ các ông chắc? Bây giờ các ông có thể che chở cho nó, tôi không tin sau này còn có thể luôn che chở cho cô ta."
Vương Kim Nga không thay đổi được tính cách chó ăn phân, mới náo loạn ra chuyện lớn như vậy, bây giờ lại dám sinh sự.
"Tôi còn sống thì có thể che chở được cho con bé."
Từ lão ngũ lạnh lùng nhìn Vương Kim Nga, kéo tay nhỏ của Bảo Nhi: "Đi đến chỗ chú." Bảo Nhi nhìn về phía Vương Kim Nga, vậy mà chủ động nắm lấy tay của Từ lão ngũ.
"Có gan mày đừng trở về nữa đi."
Vương Kim Nga trừng ba người, nhổ nước bọt về phía Bảo Nhi.
Lục Thanh Nghiên thấy có người che chở cho Bảo Nhi thì không tiến lên trước, trong lòng nghĩ, nên làm thế nào dạy dỗ Vương Kim Nga một trận.
Không đợi Lục Thanh Nghiên nghĩ nhiều, ông trời nhanh chóng cho cô cơ hội.
Vương Kim Nga mắng to Bảo Nhi một trận xong, không về chỗ nghỉ ngơi, mà che bụng đi tới chỗ không người trong rừng cây.
Trong rừng yên tĩnh còn rậm rạp, Vương Kim Nga tìm một chỗ ngồi xổm xuống.
Vẻ mặt Lục Thanh Nghiên ghét bỏ, nhíu mày bịt mũi.
Lắc mình tiến vào không gian, cô nhanh chóng thay bộ váy dài trắng như tuyết.
Trang điểm cho mình y như quỷ xong, trên móng tay còn dán móng tay giả vừa đen vừa to.
Chuẩn bị xong mọi thứ, Lục Thanh Nghiên ra khỏi không gian đợi.
Vương Kim Nga đi đại tiện xong, thì ra khỏi bụi cỏ.
Đột nhiên bà ta dừng bước, vậy mà thấy được phía xa có thứ gì đó lóe sáng.
Chẳng lẽ là có bảo bối gì đó?
Nghĩ tới đây, trên mặt Vương Kim Nga lộ ra biểu cảm hưng phấn.
Bà ta nhìn trái nhìn phải một lát, thấy không có người nào, Vương Kim Nga tiến nhanh về trước.
Nguyên bảo màu vàng rực rỡ xuất hiện trước mắt.
Vương Kim Nga trợn to mắt tiến lên, nhanh chóng nhặt nó.
"Vàng, thực sự là vàng."
Vương Kim Nga cắn một miếng, phát hiện là vàng thật, miệng không ngừng lẩm bẩm:
"Phát tài, phát tài rồi."
Bà ta không nghĩ tới, mình còn có vận phân chó như vậy.
Đang định xoay người rời đi, vậy mà thấy được một người phụ nữ mặc "Cầm đồ của tôi, bồi thường mạng cho tôi."
Lục Thanh Nghiên đội mái tóc giả dài, vươn cánh tay trắng nõn mảnh dài ra, móng tay màu đen vừa dài vừa nhọn.
Vương Kim Nga lập tức bị dọa mất hồn, kim nguyên bảo trong tay rơi xuống đất.
"Tôi... Tôi, không cố ý, tha cho tôi đi."
Vương Kim Nga muốn kêu to, nhưng cảm thấy yết hầu mình như bị ai đó bóp chặt, hoàn toàn không phát ra âm thanh.
Lục Thanh Nghiên bước từng bước tới trước.
Hai chân Vương Kim Nga nhữn ra, ngay cả sức lực chạy trốn cũng không có.
Bà ta sợ tới mức gương mặt trắng bệch, mùi nước tiểu tràn ngập trong không khí.
Cả người Vương Kim Nga phát run, rầm một tiếng quỳ trên đất.
"Quỷ đại tiên, cô tha cho tôi đi, tôi thực sự không cố ý xông vào địa bàn của cô."
"Tôi muốn mạng của bà."
Lục Thanh Nghiên chậm rãi nói.
Vương Kim Nga quỳ trên đất, dùng sức dập đầu: "Đừng mà, quỷ đại tiên, tôi còn chưa muốn chết, tôi trả lại vàng cho cô."
Vương Kim Nga nhặt kim nguyên bảo rơi trên đất lên, cung kính đưa cho Lục Thanh Nghiên.
Lục Thanh Nghiên giơ tay tùy ý vung lên, nguyên bảo trong tay Vương Kim Nga lập tức biến mất không thấy.