Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 130

Chiêu thức ấy động tác ấy khiến Vương Kim Nga càng thêm nhận định, vị trước mặt là quỷ đại tiên, không phải người giả trang.

Nếu là người, sao có thể có pháp thuật?

"Nể mặt bà trả lại kim nguyên bảo, tôi có thể không lấy tính mạng của bà, nhưng tôi muốn bà tát mình mấy chục cái."

Mấy chục cái ư?

Vương Kim Nga còn chưa bắt đầu tát mình đã có thể cảm nhận được mặt mình vô cùng đau đớn.

"Tôi tát, tôi lập tức tát."

Cho dù không muốn ra tay, Vương Kim Nga vẫn nghe lời giơ hai tay lên, tát vào mặt mình.

Tiếng tát càng lúc càng vang dội quanh quẩn trong rừng cây.

Lục Thanh Nghiên lộ ra tươi cười hài lòng.

"Chưa ăn cơm sao? Đánh mạnh thêm chút nữa, nếu không tôi lập tức lấy mạng bà."

Giơ tay lên hù dọa Vương Kim Nga, Vương Kim Nga lập tức dùng sức tát.

Tát mười mấy cái, mặt Vương Kim Nga đã sưng đến không thấy được dáng vẻ ban đầu.

"Quỷ đại tiên, được chưa ạ?"

Sau khi tát 30 cái xong, trên mặt Vương Kim Nga đều là dấu tay, khóe miệng là tơ máu, miệng không nói rõ xin tha.

"Còn chưa đủ lực."

Tay phải của Lục Thanh Nghiên vung lên, một cái chân ghế xuất hiện trong tay cô.

Chân ghế này là lần trước cô đào được ở trạm phế phẩm trong huyện thành.

Loại người ghê tởm như Vương Kim Nga, chỉ xứng đôi dùng phế phẩm thu thập bà ta.

"Quỷ đại tiên, tha cho tôi đi!"

Khi cái ghế đột nhiên xuất hiện trong tay Lục Thanh Nghiên, gương mặt sưng đỏ của Vương Kim Nga sợ tới mức nói năng không rõ dập đầu xin tha. "Tôi thấy bà rất thích đánh người, tôi cũng thử xem đánh người có vui không."

Lục Thanh Nghiên tới gần Vương Kim Nga, Vương Kim Nga run rẩy bò dậy.

Còn chưa đợi bà ta đứng vững, chân ghế đánh mạnh lên lưng bà ta.

Vương Kim Nga kêu rên thảm thiết, quỳ rạp trên mặt đất như chó gặm phân.

"Còn dám chạy, lá gan đúng là lớn!"

Một chân của Lục Thanh Nghiên dẫm lên sau lưng của Vương Kim Nga, chân ghế trong tay đánh lên mông Vương Kim Nga.

Vương Kim Nga quỷ khóc sói gào, trên mặt, sau lưng, mông đau đến mức bà ta kêu cha gọi mẹ.

Không biết bị đánh bao lâu, Vương Kim Nga đau tới mức ngất di.

"Không thú vị!"

Ném chân ghế đi, Lục Thanh Nghiên hừ một tiếng.

"Chơi vui không?"

Giọng nói quen thuộc truyền đến, Lục Thanh Nghiên quay đầu lại nhìn, ảo não nhắm mắt.

Sao mỗi lần cô làm chuyện xấu, đều bị người ta tóm được như vậy?

Chu Cảnh Diên đứng ở dưới một thân cây, khóe miệng hơi nhếch lên.

Lục Thanh Nghiên chậm rãi đi về phía anh: "Anh không ngoan ngoãn nghỉ ngơi, tới đây làm gì?"

"Lo lắng cho em."

Giọng nói thuần hậu trầm thấp truyền từ trong miệng anh ra.

Gương mặt Lục Thanh Nghiên nóng lên, sau khi trang điểm gương mặt có vẻ trắng bệch hiện lên hai rặng mây đỏ nhợt nhạt.

Chu Cảnh Diên nâng tay lên dùng tay chạm đuôi mắt cô, nhẹ nhàng lau, lòng bàn tay dính vệt màu đen.

"Đây là gì thế?"

Dáng vẻ này của cô, cộng thêm rừng cây yên tĩnh rậm rạp, thực sự có chút cảm giác khủng bố.

"Đây là kẻ mắt, là một loại đồ trang điểm, kỹ thuật của em tốt đúng không."

Dán sát mặt lại gần mặt anh, Lục Thanh Nghiên còn làm mặt quỷ dọa Trong mắt Chu Cảnh Diên là dịu dàng: "Đẹp."

Cô thế nào cũng đẹp, đặc biệt là khi trêu đùa người ta, biểu cảm trên mặt sinh động.

"Anh ở đây đợi em, em đi tẩy trang xong lại trở về."

Lục Thanh Nghiên chạy tới phía sau cây, nhanh chóng biến mất tại chỗ.

Khi hơi thở của cô tiêu tán, như là cảm ứng được gì đó.

Đôi mắt của Chu Cảnh Diên co rụt lại, chậm rãi bước qua.

Phía sau cây đại thụ không có một bóng người, đôi mắt của Chu Cảnh Diên đỏ lên.

Hai tay anh nắm chặt, nhìn chằm chằm chỗ Lục Thanh Nghiên biến mất.

Vừa qua khỏi năm phút, Lục Thanh Nghiên ra khỏi không gian.

Lục Thanh Nghiên đột nhiên xuất hiện, đôi tay còn chỉnh lại tóc mình.

Khi cô ngẩng đầu lên thì thấy không biết Chu Cảnh Diên đã đứng trước mặt cô từ lúc nào.

"Anh... Đầu thấy được ư?"

Lục Thanh Nghiên hơi hoảng, không biết làm thế nào cho phải.

Tuy bí mật của cô đã sớm bị lộ gần hết, nhưng đây là lần đầu tiên ra khỏi không gian trước mặt anh.

Chu Cảnh Diên không nói chuyện, tiến lên một bước.

Anh vươn tay ôm chặt Lục Thanh Nghiên vào trong lòng, giống như là sợ cô sẽ biến mất không thấy.

"Em còn có thể lại biến mất không thấy hay không?"

Rõ ràng là giọng nói của anh rất bình tĩnh, nhưng Lục Thanh Nghiên lại có thể nghe ra được run rẩy và sợ hãi ở sâu trong lòng anh.

"Sẽ không."

Cô luyến tiếc rời đi!

Thế giới kia, đã không có người và thứ gì đáng để cô lưu luyến.

Nhưng nơi này có, bởi vì có sự tồn tại của anh!
Bình Luận (0)
Comment