"Ông nhìn mặt tôi xem, còn có sau lưng nữa, đều là do quỷ đánh."
Đội trưởng Từ không tin khiến Vương Kim Nga luống cuống.
"Tôi không muốn ở nơi này, cô ta muốn làm hại tôi."
Vương Kim Nga chạy về phía nhà mình, quá mức vội vàng nên không chú ý tới cục đá dưới chân, cho nên ngã xuống đất.
"Trói bà ta lại."
Đội trưởng Từ vốn dĩ đã đủ phiền, hiện giờ Vương Kim Nga còn quấy rối trước mặt ông ấy.
Có người cầm lấy dây thừng đi về phía Vương Kim Nga, không màng bà ta rống giận, trói bà ta vào cây đại thụ.
"Buông tôi ra, thực sự có quỷ mà."
Vương Kim Nga dùng sức giấy giụa, sợ hãi nhìn bốn phía, cả người phát run.
"Không phải là thật sự có quỷ đấy chứ?"
Một người phụ nữ trẻ tuổi bị dáng vẻ điên điên khùng khùng của Vương Kim Nga dọa sợ.
"Con muốn chết à, lúc này còn dám ăn nói linh tỉnh."
Mẹ chồng của người phụ nữ trẻ tuổi che miệng cô ấy, cảnh giác nhìn bốn phía.
"Vương Kim Nga nói mà con cũng tin? Chúng ta lên núi Thanh Sơn bao nhiêu lần, có ai gặp quỷ không?"
"Mẹ nói đúng."
Người phụ nữ trẻ tuổi lấy lòng nói.
Lục Thanh Nghiên nhìn hăng say Vương Kim Nga bị trói trên cây, chậc chậc một tiếng.
"Haizz, đâu cần phải như vậy chứ!"
Chỉ hù dọa bà ta một chút mà thôi, sao suýt nữa điên rồi như vậy?
"Đội một làm sao thế?"
Thẩm Lâm đi tới, đứng phía sau Lục Thanh Nghiên.
"Không có gì, diễn kịch cho mọi người xem."
Lục Thanh Nghiên đứng sóng vai với anh ta, đi tới lều nhỏ. Thẩm Lâm bước vào lều nhỏ, vẻ mặt quan tâm dò hỏi Chu Cảnh Diên.
Gương mặt Chu Cảnh Diên tái nhợt, lạnh nhạt liếc Thẩm Lâm một cái: "Còn chưa chết."
"Anh Diên, đều tại em!"
Thẩm Lâm tự trách hối hận, cầm một cái ca tráng men ở bên cạnh lấy lòng đưa cho Chu Cảnh Diên.
"Anh Diên uống nước đi, anh muốn làm gì em giúp anh, có muốn đi vệ sinh không?"
"CútI"
Bị ồn ào đến đau đầu, Chu Cảnh Diên không lưu tình đuổi Thẩm Lâm.
"Anh Diên, em không ầm ï tới anh nữa, anh nghỉ ngơi đi."
Thẩm Lâm lùi về sau một bước, nghĩ tới gì đó nói: "Bà ngoại biết anh bị thương, rất lo lắng cho anh."
Ánh mắt sắc bén của Chu Cảnh Diên nhìn về phía Thẩm Lâm.
Thẩm Lâm vô tội giơ tay lên: "Không phải em, anh lại không phải không biết đám người đó."
Lục Thanh Nghiên lằng lặng đứng một bên, không nói chuyện.
"Hay là, anh anh trở về thăm bà ngoại anh đi?"
Chu Cảnh Diên bị thương không nhẹ, cô vốn muốn để anh ở chỗ cô tĩnh dưỡng mấy ngày.
Trải qua chuyện vừa rồi, khiến Lục Thanh Nghiên chắc chắn lực khôi phục của người đàn ông này rất mạnh, có thể lập tức rời đi.
"Có thể không? Anh Diên bị thương nặng như vậy mà?"
Thẩm Lâm nghe thấy thế, lộ ra tươi cười vui sướng.
Không hổ là anh Diên của anh ta.
Chu Cảnh Diên im lặng không nói lời nào, đôi mắt nhìn chằm chằm Lục Thanh Nghiên lên án.
Lục Thanh Nghiên chột dạ tránh đi, không dám nhìn thẳng.
"Có thể, anh Diên của anh khôi phục rất tốt, để anh ấy đợi ở đây không quá tiện lắm."
"Anh Diên, vậy chúng ta trở về đi."
Thẩm Lâm hưng phấn vươn tay, muốn đỡ Chu Cảnh Diên dậy.
"Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi khôi phục rồi?" ra máu tươi.
"Chu Cảnh Diên!"
Lục Thanh Nghiên tức giận nói: "Anh điên rồi có phải hay không?"
"Anh còn chưa khỏi."
Giọng nói của Chu Cảnh Diên khàn khàn, lại chậm rãi nằm trở về.
Thẩm Lâm nhìn đến trợn mắt há miệng, trong lòng vô cùng bội phục.
Người đàn ông này da mặt đúng là dày, tuyệt đối không phải Chu Cảnh Diên mà anh ta quen.
"Thực ra, tôi thấy anh Diên còn chưa khỏi, hay là để anh ấy ở thêm mấy ngày đi?"
Vì hạnh phúc của Chu Cảnh Diên, Thẩm Lâm cho rằng mình cũng nên trợn tròn mắt nói dối.
Lục Thanh Nghiên trừng Thẩm Lâm, Thẩm Lâm xấu hổ sờ chóp mũi.
"Tôi đi ra ngoài đây, nếu cô không bận thì thay thuốc cho anh Diên nhé?"
Thẩm Lâm thức thời đi ra khỏi lều, còn đi rất xa, sợ ăn phải một đống cơm chó.
"Chu Cảnh Diên, anh có tin em không quản anh nữa hay không?"
Lục Thanh Nghiên tức giận nói, miệng nói những lời bất mãn, nhưng động tác tay không dừng lại.
Lưu loát thay thuốc trên vết thương của anh, thay băng gạc mới lần nữa.
"Ngoan ngoãn nghỉ ngơi ở đây cho em, lại làm như thế lần nữa thì lập tức trở về."
Sau khi nói xong, cũng mặc kệ Chu Cảnh Diên có phản ứng gì, Lục Thanh Nghiên đi ra ngoài.
Đã tới giờ nấu cơm trưa, Lục Thanh Nghiên ngồi xổm xuống, bận rộn trước bệ bếp tạm thời.
"Thẩm Lâm, anh cũng ăn cơm ở đây đi."
"Không được, không được."