Thẩm Lâm xua tay, xoay người muốn rời đi.
"Đừng từ chối, chỗ tôi còn có không ít đồ ăn ngon, thịt heo ngày hôm qua không ăn sẽ hỏng mất."
Lục Thanh Nghiên nói như vậy, Thẩm Lâm ngẩng đầu nhìn về phía Chu Cảnh Diên.
Không thấy anh phản đối, nên gãi đầu: "Vậy tôi không khách sáo nữa, tôi đi nhặt củi."
"Làm phiền anh."
"Không phiền."
Thẩm Lâm rời đi xong, Lục Thanh Nghiên bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn giữa trưa.
Có Thẩm Lâm thêm vào, đương nhiên không thể lấy đồ ăn chín trong không gian, chỉ có thể dùng nguyên liệu có hạn nấu ăn.
Vậy thì nấu thịt lợn rừng hầm miến đi, miến làm bộ mang từ nhà tới.
Lại nấu thêm ít nấm xào, cũng coi như là mình đi vào trong núi hái về.
Hai món ăn phân lượng đầy đủ, kèm theo cơm tẻ cũng đủ cho ba người ăn.
Đợi Thẩm Lâm ngồi xổm đối diện Lục Thanh Nghiên, chuẩn bị ăn cơm.
Nhìn thấy hai món ăn bày trên tấm ván gỗ đơn sơ, cùng với một nồi cơm to, anh ta không nhịn được nuốt nước bọt.
Đây là điều kiện gì thế, không phải đang trong hoàn cảnh khó khăn sao?
Sao lại cho người ta loại cảm giác như đang đi du lịch như vậy?
"Chúng ta ăn như thế, sẽ không xảy ra chuyện đúng không?"
Thẩm Lâm thật cẩn thận hỏi, đôi mắt căng thẳng nhìn chằm chằm đồ ăn trước mặt.
"Không phải là anh Diên của anh sinh bệnh, cho nên mới ăn ngon một chút ư."
Lục Thanh Nghiên bưng bát to, tìm cớ lấy lệ Thẩm Lâm.
"Muốn ăn thì ăn, câm miệng của cậu lại."
Chu Cảnh Diên không nói lời hay, Thẩm Lâm lập tức câm miệng ăn "Ăn ngon, ăn quá ngon."
Thẩm Lâm vừa ăn, vừa tán thưởng: "Thanh Nghiên, tay nghề của cô thật tốt! Nếu ai cưới được cô, đó chính là phúc mấy đời."
Chu Cảnh Diên ho khan một tiếng, Thẩm Lâm kịp phản ứng: "Là phúc của anh Diên chúng tôi."
Lục Thanh Nghiên mỉm cười, đột nhiên nghĩ tới một chuyện: "Không phải là hôm qua Chu Quang Hoa nhặt gà ăn sao? Ông ta có chỗ nào không thoải mái không?"
Chu Quang Hoa nhặt gà chết trong hồng thủy, theo lý thuyết ăn xong sẽ có phản ứng lớn như hai vợ chồng Ngưu Lan Hoa mới đúng.
Sao đã hơn một ngày, cũng không thấy có ai tới tìm cô?
"Hừ, vận may tốt, ông trời không mở mắt."
Vừa nói tới chuyện này, Thẩm Lâm lập tức có một đống bực tức.
Uổng phí hôm qua anh ta còn nhìn chằm chằm cả nhà Chu Quang Hoa, còn sợ bà ngoại của Chu Cảnh Diên ăn xong thịt gà xảy ra chuyện.
Kết quả, con mẹ nó con gà kia bị Chu Quang Hoa phát hiện thối, không ăn được nên ném đi.
"Vận may đúng là tốt."
Lục Thanh Nghiên nghe Thẩm Lâm oán giận gật đầu, tầm mắt không khỏi nhìn về phía Chu Cảnh Diên.
Nhìn anh bình tĩnh ăn cơm, không nhắc lại chuyện không vui nữa.
Bên ngoài mơ hồ còn nghe thấy được giọng nói ủ rũ, hữu khí vô lực của Ngưu Lan Hoa.
Nghe cẩn thận thì hai vợ chồng Ngưu Lan Hoa và Trần vô lại anh đều nằm trên đất, suy yếu lẩm nhẩm, chắc chắn bị tra tấn không nhỏ.
Ừm, đồ ăn hôm nay thật thơm!
Không có cực phẩm quấy rầy càng thơm!
Ăn cơm xong, Thẩm Lâm ân cần chạy tới rửa bát dọn dẹp.
Chu Cảnh Diên nắm chặt tay Lục Thanh Nghiên: "Anh và Thẩm Lâm trở về."
Miệng nói không muốn rời đi, nhưng vì thanh danh của cô, Chu Cảnh Diên vẫn chuẩn bị trở về.
"Ừm, ngày mai em tới thay thuốc."
Lục Thanh Nghiên gật đầu, không giữ anh lại. Ánh mắt Chu Cảnh Diên lặng lẽ thay đổi, biểu cảm đó giống như Lục Thanh Nghiên là kẻ phụ bạc.
"Chu Cảnh Diên, anh cách em chỉ mấy chục mét, còn chưa tới trăm mét mà."
Cô âm thầm trợn mắt.
Rất khó tưởng tượng, anh yêu đương giống như hai người với anh lạnh lùng thường ngày.
"Anh Diên, thực ra anh có thể tới tìm Thanh Nghiên bất cứ lúc nào."
Thẩm Lâm thực sự không nghe nổi nữa, da gà nổi lên sắp rơi đầy đất.
Đôi mắt của Chu Cảnh Diên giống như dao nhỏ bắn về phía Thẩm Lâm, Thẩm Lâm nhanh chóng rời đi.
"Đi thôi, ngày mai nhớ tới thay thuốc nhé."
Dùng tay nhẹ nhàng kéo áo Chu Cảnh Diên.
Bước chân của Chu Cảnh Diên gian nan rời đi, bóng dáng chậm rãi biến mất trước mặt Lục Thanh Nghiên.
Đợi anh rời đi một lúc xong, Lục Thanh Nghiên cầm sọt và thùng gỗ, đi đến chỗ nhà đội trưởng Từ nghỉ ngơi.
"Bác gái, đồng chí Chu rời đi, bác trở về nghỉ ngơi đi ạ! Cháu đi chuẩn bị nước, hái ít thuốc, một lát sẽ trở về."
Lý Tố Hoa ôm cháu ngoại gật đầu: "Vết thương của Cảnh Diên đỡ hơn chưa?"
"Đỡ hơn nhiều rồi ạ."
"Vậy cháu cẩn thận chút."