"Nếu Cảnh Diên không thích, vậy mợ hai không miễn cưỡng, chỉ mong sau này cháu nói chuyện chú ý một chút."
Vương Quý Chỉ bày ra dáng vẻ như muốn tốt cho Chu Cảnh Diên, sau đó lại cười ha ha.
"Thím này, tôi khuyên thím cười ít một chút, thím xem thím cười suốt ngày, nếp nhăn trên mặt càng ngày càng nhiều rồi."
Lục Thanh Nghiên "tốt bụng" nhắc nhở, còn liên tục lắc đầu.
Thẩm Lâm ở bên cạnh cố nén cười.
Rất muốn lập tức hỏi một chút, sao anh Diên tìm được đối tượng vừa xinh đẹp vừa có tài hoa, còn giỏi ăn nói như Lục Thanh Nghiên.
Trên gương mặt của Chu Cảnh Diên là ý cười, nghiêng đầu nhìn Lục Thanh Nghiên.
Vương Quý Chỉ che mặt mình theo bản năng, oán hận trừng Lục Thanh Nghiên.
Bác sĩ chó má này, vậy mà chọc trúng chỗ đau của bà ta.
"Cảnh Diên, mợ hai còn có việc nên đi về trước."
Vương Quý Chỉ cố gắng nở nụ cười, bà ta sợ mình không đi, sẽ không nhịn được mất khống chế nổi giận.
Đợi Vương Quý Chỉ xám xịt rời đi, Thẩm Lâm giơ ngón tay cái với Lục Thanh Nghiên:
"Quá siêu!"
Chu Cảnh Diên lạnh nhạt nhìn anh ta, sau lưng Thẩm Lâm lạnh lẽo.
"Hình như tôi nghe thấy mẹ tôi đang gọi tôi, tôi đi về đây."
Thẩm Lâm nhanh chóng chạy đi, để lại Lục Thanh Nghiên và Chu Cảnh Diên đứng cạnh nhau.
"Vận đào hoa khá tốt."
Lục Thanh Nghiên đứng tại chỗ trêu chọc Chu Cảnh Diên.
Chu Cảnh Diên nhíu mày: "Anh không có quan hệ với cô ta."
"Em biết, anh thực sự coi trọng cô ta, em còn hoài nghỉ có phải mắt anh có vấn đề hay không."
Không phải Lục Thanh Nghiên có tự tin đối với mình, thực sự là vì "Nhanh nằm xuống đi, em thay thuốc cho anh."
Lục Thanh Nghiên đi tới chỗ nghỉ ngơi của Chu Cảnh Diên trước một bước.
Chỗ anh nghỉ ngơi hẹp hơn chỗ cô nhiều, chỉ dựng lều đơn vô cùng đơn giản.
"Thôi, anh đứng bên ngoài thì hơn."
Từ bỏ tính toán tiến vào lều, Lục Thanh Nghiên đặt hộp thuốc sang một bên.
Chu Cảnh Diên tiến lên đứng trước mặt cô, trong tay còn ôm Bổn Bổn.
"Có phải anh ngốc hay không, nhanh đặt Bổn Bổn xuống."
Lục Thanh Nghiên dở khóc dở cười lấy thuốc và băng gạc ra, lúc này Chu Cảnh Diên mới đặt Bổn Bổn xuống đất.
Bổn Bổn gâu gâu hai tiếng, nhảy nhót tung tăng chạy về phía cách đó không xa.
Xung quanh có người nhìn qua, ánh mắt nhìn về phía Lục Thanh Nghiên.
Chu Cảnh Diên cảm nhận được, dịch một bước chắn ánh mắt của mọi người.
Lục Thanh Nghiên không cảm nhận được chuyện này, bảo Chu Cảnh Diên vén áo lên.
"Anh tự mình làm."
Chu Cảnh Diên chạm vào tay cô, trong lúc vô tình chạm trúng chỗ xanh tím do ngã xuống sơn động của Lục Thanh Nghiên.
"Tậ,..
Cô nhíu mày theo bản năng, nhẹ nhàng kêu ra.
Sắc mặt Chu Cảnh Diên thay đổi, bất chấp còn có người nhìn vươn tay vén tay áo cô ra.
Trên cánh tay trắng nõn non mịn có vết xanh tím rõ ràng, lọt vào tầm mắt anh.
"Xảy ra chuyện gì thế?"
Gương mặt của Chu Cảnh Diên âm trầm, nhìn chằm chằm Lục Thanh Nghiên.
Lục Thanh Nghiên biết mình không thể gạt anh, rút tay về kéo áo xuống, lúc này mới nói: "Đi theo anh."
Tay Chu Cảnh Diên nắm chặt thành quyền, kìm nén đau lòng, xoay người đi về phía xa trước một bước.
"Tên nhóc Chu Cảnh Diên này có quan hệ gì với bác sĩ mới tới thế?"
"Có quan hệ gì chứ? Không phải tên nhóc Chu gia bị thương, nữ đồng chí người ta tới thay thuốc cho cậu ấy sao?"
"Nhưng tôi thấy cậu ấy nắm tay bác sĩ Lục."
"Không phải là ông nhìn nhầm đấy chứ, cậu ta còn nắm tay người khác ư? Mấy năm nay có không ít người giới thiệu đối tượng cho cậu ta, ông thấy cậu ta coi trọng ai không?"
"Đồng chí Lục đẹp hơn cô gái trong đại đội chúng ta, nói không chừng là thực sự coi trọng."
"Trai chưa cưới nữ chưa gả, là đối tượng không bình thường sao?"
"Hai bọn họ còn chưa ở bên nhau đâu, ở trước mặt công chúng cũng không biết thu liễm một chút."
Sau khi Chu Cảnh Diên và Lục Thanh Nghiên rời đi xong, phía sau truyền tới tiếng bàn tán.
Chu Cảnh Diên càng đi càng chếch, mãi đến khi không thấy người của đại đội Thịnh Dương, lúc này mới dừng lại.
"Em thực sự không sao, anh xem em có thể chạy có thể nhảy mà."
Vì nghiệm chứng, Lục Thanh Nghiên còn nhảy mấy cái tại chỗ.
Chu Cảnh Diên nhìn chằm chằm cô không nói một câu, lông mày vẫn luôn nhíu chặt.
Lục Thanh Nghiên có một chút chột dạ.
"Vươn tay ra."
Trong giọng nói lạnh nhạt của anh lộ ra đau lòng.
Lục Thanh Nghiên lộ ra tươi cười, ngoan ngoãn vươn tay cho anh xem.