Một mảng xanh tím khiến cánh tay trắng nõn của cô thoạt nhìn trông rất ghê người.
Chu Cảnh Diên không dám đụng chạm, sợ làm đau cô.
"Có thuốc không?"
"Có,
Lục Thanh Nghiên lấy thuốc mỡ lưu thông máu tan vết bầm trong không gian ra, đưa cho anh.
Chu Cảnh Diên cầm lấy, nhìn kỹ một lát: "Dùng như thế nào?"
"Đều bôi lên tay em là được."
Anh không nói nữa, mở thuốc mỡ ra bôi lên cánh tay tràn ngập xanh tím của Lục Thanh Nghiên.
Động tác rất nhẹ nhàng, như sợ làm đau cô.
Lục Thanh Nghiên lằng lặng nhìn anh, khi anh nghiêm túc, đau lòng cô trông thật đẹp trai.
Thực ra cô cũng không rõ, mình dễ dàng động lòng với Chu Cảnh Diên như thế nào.
Rõ ràng không lâu trước đây, cô còn luôn nói mãi anh là đứa bé.
Hiện giờ nghĩ lại, có lẽ là bị đôi mắt chỉ nhìn mỗi mình cô đả động.
Cô có được tài phú người thường không thể có được, nhưng những thứ này không thể đền bù trống rỗng trong lòng cô.
Thực ra cô cũng cần người ta yêu thương, cần người ta bảo vệ.
"Chu Cảnh Diên, anh sẽ đối xử tốt với em cả đời sao?"
Không biết vì sao, cô lại đột nhiên buột miệng hỏi như vậy.
Lòng bàn tay có vết chai mỏng của Chu Cảnh Diên nhẹ nhàng xoa vết xanh tím giúp Lục Thanh Nghiên:
"gẽ"
"Ở thế giới của bọn em, lời thể của đàn ông là không đáng tin tưởng nhất."
Chu Cảnh Diên ngẩng đầu, như suy tư gì đó: "Vì em, anh có thể không cần gì, mạng cũng không cần."
Hiên giờ anh không chứng minh được dì. chỉ có thể đảm bảo như vây. "Nếu em nguyện ý, anh có thể dùng cả đời để chứng minh."
"Đồ ngốc!"
Đôi mắt của Lục Thanh Nghiên ửng đỏ, nghiêng đầu đi, khóe miệng hơi nhếch lên.
"Em thay thuốc cho anh."
"Anh tự mình làm được."
Tay cô bị thương, Chu Cảnh Diên không cho cô ra tay.
Nhận lấy băng gạc trong tay cô, anh tự mình thay thuốc.
"Đúng rồi, sơn động kia trong thôn các anh không có ai biết ư? Bên trong có rất nhiều thứ tốt, anh nói xem là người nào để lại?"
Lục Thanh Nghiên nhớ tới sơn động mình rơi xuống, lại nghĩ tới nhân sâm bị cô đè, cảm thấy hơi đáng tiếc.
Thay thuốc xong, Chu Cảnh Diên ngẩng đầu nhìn cô, trầm thấp mở miệng.
"Trước đây anh nghe ông cụ trong thôn nói, trên Thanh Sơn từng có hang ổ thổ phỉ, sau này không biết xảy ra chuyện gì đều chạy đi."
"Vậy đồ em lấy, có khả năng là tiền của bất nghĩa ư?"
Lục Thanh Nghiên cảm thấy lời nói của Chu Cảnh Diên có khả năng rất cao.
"Cho dù có phải hay không, đặt ở đó không ai lấy, em cầm chính là của em."
Chu Cảnh Diên nắm tay Lục Thanh Nghiên, giơ tay xoa đầu cô.
"Nói cũng đúng."
Lục Thanh Nghiên không rối rắm chuyện này nữa.
"Dì họ, cháu nên làm sao bây giờ?"
Giọng nói uể oải truyền từ cách đó không xa tới.
Lục Thanh Nghiên kéo tay Chu Cảnh Diên theo bản năng, tránh ở phía sau một cái cây ló đầu nhìn qua.
Hai bóng dáng chậm rãi đi tới, đúng là Dương Lệ Hà vừa rồi bị chọc tức rời đi và Vương Quý Chỉ.
"Còn không phải tại cháu không biết cố gắng."
Vương Quý Chỉ tức giận nói, trên gương mặt cả ngày cười ha ha có chút không kiên nhẫn.
“"^ì ho_ dì lai aiún cháu đị" Dương Lệ Hà tiến lên giữ chặt áo Vương Quý Chi, khóc lóc cầu xin.
Cô ta thực sự muốn gả cho Chu Cảnh Diên.
Nếu Chu Cảnh Diên lại không cưới cô ta, cô ta sẽ bị người nhà ép gả cho người khác.
Vương Quý Chỉ im lặng, không biết đang nghĩ gì.
"Cháu đừng vội, để dì nghĩ biện pháp."
Một phút sau, Vương Quý Chỉ khế cắn môi.
"Không có biện pháp khác, chỉ có thể dùng biện pháp đơn giản nhất."
"Cái gì gọi là đơn giản nhất ạ?"
"Hừ, ngày nào đó cháu nhân cơ hội ôm lấy Chu Cảnh Diên, nói cậu ta chơi lưu manh, xem cậu ta có cưới cháu hay không."
"Như vậy... Anh ấy sẽ chán ghét cháu."
Gương mặt Dương Lệ Hà đỏ bừng, ngượng ngùng xoắn xuýt.
"Cháu muốn cậu ta cưới cháu, hay muốn cậu ta chán ghét cháu?"
"Đương nhiên la muốn anh ấy cưới cháu ạ."
Dương Lệ Hà vội vàng trả lời, sợ Vương Quý Chi đổi ý không giúp cô ta.
Chỉ cần có thể gả cho Chu Cảnh Diên, biện pháp gì cũng được, cho dù anh chán ghét cô ta.
"Vậy cháu làm như vậy, cậu ta không muốn bị bắt ngồi tù, chắc chắn sẽ cưới cháu."
Trong đôi mắt của Vương Quý Chỉ lộ ra tính kế, cười âm hiểm.
Lục Thanh Nghiên ở phía sau thân cây nghe đến trợn mắt há miệng.
Mợ hai của Chu Cảnh Diên đúng là đê tiện, vậy mà dám tính kế anh?
Hơi thở lạnh như băng tràn ngập bốn phía, Chu Cảnh Diên nhấc chân đi ra ngoài.