Dương Lệ Hà và Vương Quý Chỉ đang lặng lẽ nói chỉ tiết.
Nghe thấy phía sau truyền tới tiếng bước chân, hai người vì chột dạ bị dọa sợ hãi.
"Anh Cảnh Diên?"
Nhìn thấy người tới, đồng tử của Dương Lệ Hà co rút lại, không nhịn được lùi về sau mấy bước.
Đôi mắt của Chu Cảnh Diên không có bất cứ độ ấm gì, Dương Lệ Hà nhìn thằng vào mắt anh chỉ cảm thấy quanh người lạnh lẽo.
Nhất định là anh đã nghe thấy!
"Cảnh Diên, sao cháu lại đến đây?"
Vương Quý Chỉ cố nở nụ cười.
Không nghĩ tới mình và cháu gái nói chuyện ở đây, lại bị đương sự nghe thấy được.
"Bà muốn chết sao?"
Chu Cảnh Diên đứng trước mặt Vương Quý Chỉ, cúi đầu nhìn Vương Quý Chỉ lùn hơn anh rất nhiều.
Nhiều năm như vậy vì bà ngoại, anh lựa chọn nhường nhịn một bước.
Những người này không biết đủ thì thôi, còn dám tính kế đến đầu anh.
Nếu anh thực sự bị người phụ nữ xấu kia ôm lấy, Nghiên Nghiên của anh chắc chắn không cần anh nữa.
"Cảnh Diên, cháu nói gì thế, mợ chỉ muốn tốt cho cháu, a..."
Vương Quý Chỉ vừa dứt lời, cổ bị Chu Cảnh Diên bóp chặt, sau đó bà ta bị nhấc lên cao.
Cả người anh tỏa ra lệ khí, gần như muốn cắn nuốt xé nát Vương Quý Chỉ ra.
Bởi vì cảnh ngộ gặp phải khi còn nhỏ, trong cơ thể Chu Cảnh Diên có một con "ác ma".
Thường ngày anh giống như bình thường, nếu một khi chọc giận anh, anh sẽ đả thương người ta, mãi đến khi thấy máu mới thôi.
Gương mặt già nua của Vương Quý Chỉ trướng đến đỏ bừng, hơi thở khó khăn, dùng sức giãy giụa.
Dương Lệ Hà bị Chu Cảnh Diên như vậy dọa sợ, run lẩy bẩy không nói Cô ta chưa từng thấy Chu Cảnh Diên như thế, giống như ngay sau đó sẽ giết người.
"Cút! Còn dám xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ khiến cô biết hậu quả."
Không cho Dương Lệ Hà bất cứ cơ hội gì, cuối cùng Chu Cảnh Diên cảnh cáo cô ta.
Cả người Dương Lệ Hà nhữn ra, không dám ở lại lâu lảo đảo chạy đi.
"Buông... Buông tao ra."
Vương Quý Chi dùng sức cào Chu Cảnh Diên.
Cho dù mu bàn tay của Chu Cảnh Diên bị cào ra máu, cũng không thấy anh buông ra.
Lục Thanh Nghiên đứng phía sau cây lằng lặng nhìn, cô vốn cho rằng Chu Cảnh Diên chỉ hù dọa Vương Quý Chi.
Nhìn dáng vẻ này, hình như anh thực sự muốn giết bà ta.
Lục Thanh Nghiên vừa định ra bảo Chu Cảnh Diên buông tay, thì có người mở miệng trước một bước.
"Chu Cảnh Diên, anh buông mẹ tôi ra."
Một thiếu niên 15 tuổi chạy ra, giơ nắm đấm với Chu Cảnh Diên.
Đôi mắt hung ác nham hiểm của Chu Cảnh Diên nhìn qua, ném Vương Quý Chỉ đi.
Anh vươn tay nắm lấy nắm đấm của thiếu niên, trở tay gập lại, thiếu niên bị anh đè dưới đất không thể nhúc nhích.
Lúc này là tiếng kêu đau đớn của thiếu niên.
"Hướng Trung, con trai ngoan của mẹ."
Vương Quý Chi che yết hầu, phát ra tiếng thét chói tai khàn khàn.
"Chu Cảnh Diên, cháu đang làm gì thế, mau buông em trai cháu ra."
Giọng nói của một người phụ nữ khác truyền từ bên phải tới, phía sau bà ta còn có một cô gái diện mạo thanh tú.
Người phụ nữ là Triệu Vĩnh Mai mợ cả của Chu Cảnh Diên.
Bên cạnh Triệu Vĩnh Mai là con gái của bà ta Chu Như Ý, năm nay 18 tuổi.
"Cảnh Diên, đều là người một nhà, rốt cuộc là cháu muốn làm gì?"
Triệu Vĩnh Mai kìm nén lửa giận, nếu đổi thành 10 năm trước, bà ta đã lao về phía Chu Cảnh Diên đánh anh: Mười năm trôi qua, Chu Cảnh Diên không còn là đứa bé đáng thương để mặc bọn họ bắt nạt nữa.
Ngày cả mợ cả của Chu Cảnh Diên là Triệu Vĩnh Mai trước đây vẫn luôn nóng tính, cũng không thể không cúi đầu.
"Người một nhà ư? Buồn cười!"
Chu Cảnh Diên không có ý định buông Chu Hướng Trung ra, gương mặt không chút biểu cảm nhìn ba người trước mặt.
"Mọi chuyện đã qua lâu như vậy, vì bà ngoại cháu, chẳng lẽ chúng ta không thể làm lành sao? Năm đó mợ cả là nhất thời hồ đồ, mới đuổi cháu rời đi."
Trong lòng Triệu Vĩnh Mai âm thầm mắng đồ con hoang, trên mặt không thể không để lộ ra biểu cảm hối hận.
"Câm miệng!"
Chu Cảnh Diên nắm chặt tay, gân xanh nhô lên, kìm nén lửa giận.
Năm đó bọn họ ác độc, mấy cậu lạnh nhạt, cả đời này Chu Cảnh Diên đều không quên.
"Anh họ, năm đó là mẹ em không đúng, nhưng anh làm vãn bối cũng không nên luôn ghi hận bà ấy."
Chu Như Ý thử thăm dò tiến lên, lộ ra tươi cười mất tự nhiên.
Thực ra cô ta hơi sợ anh họ này, thực sự là do khí tràng của anh quá mạnh mã.
Cho dù đứng ở vùng hoang vu dã ngoại, cũng khiến người ta không thể bỏ qua.