"Đồng chí Lục, có phải cô còn chưa biết gì về Cảnh Diên hay không, có cần tôi nói cho cô không?"
Không thể nhìn Chu Cảnh Diên sống tốt, Triệu Vĩnh Mai giả vờ tốt bụng nhắc nhở Lục Thanh Nghiên.
"Không cần, tôi hiểu rất rõ anh ấy, còn hiểu hơn bà nghĩ nhiều."
Lục Thanh Nghiên lạnh nhạt nhìn Triệu Vĩnh Mai, làm lơ "ý tốt" của bà ta.
Chu Cảnh Diên cảm thấy như có dòng nước ấm chảy qua toàn thân, không nhịn được trở tay nắm lấy tay non mịn của Lục Thanh Nghiên.
Chu Như Ý nhìn thấy rõ, có chút kinh ngạc anh họ luôn không có tình cảm vậy mà cũng có ngày này.
"Có phải cô bị cậu ta lừa hay không?"
Vương Quý Chỉ không thể nhìn Chu Cảnh Diên sống tốt, đặc biệt là tìm được đối tượng có điều kiện tốt như vậy.
Biểu cảm của Lục Thanh Nghiên rất bình tĩnh, lạnh nhạt nhìn Vương Quý Chi.
Vương Quý Chi cho rằng Lục Thanh Nghiên thực sự bị Chu Cảnh Diên lừa gạt, trên mặt lộ ra tươi cười hưng phấn.
Bà ta nhất định phải chia rẽ đứa con hoang và Lục Thanh Nghiên, khiến đứa con hoang này sống một mình cả đời.
Còn chỗ cháu gái bà ta, bà ta sẽ khuyên cô ta.
"Đồng chí Lục, chỉ sợ cô không biết, Cảnh Diên bị cha mình vứt bỏ từ nhỏ, mẹ Cảnh Diên thì không lâu sau cũng chết theo."
Vương Quý Chỉ bày ra biểu cảm đau lòng: "Mấy cậu mợ chúng tôi thương cậu ta nhiều, đâu biết..."
Không đợi Vương Quý Chỉ bịa chuyện xưa xong, Lục Thanh Nghiên châm chọc cắt ngang lời bà ta:
"Thương anh ấy ư?"
Chu Cảnh Diên lằng lặng đứng bên cạnh Lục Thanh Nghiên, không nói gì.
"Đúng... Đúng vậy, chúng tôi rất thương cậu ta."
Vương Quý Chi bị cắt ngang, biểu cảm tràn ngập kỹ thuật diễn lập tức có vẻ hơi buồn cười, nói lắp đáp lại Lục Thanh Nghiên. "Đây là chuyện buồn cười nhất mà tôi nghe được năm nay."
Lục Thanh Nghiên cười to, tươi cười châm chọc còn lạnh như băng: "Nếu các người thương anh ấy, sẽ đuổi anh ấy ra khỏi nhà ư? Sẽ mắng anh ấy là đồ con hoang sao?"
Chẳng trách Chu Cảnh Diên đối với bất cứ người nào đều có dáng vẻ lạnh như băng.
Bị người thân nhất thương tổn, sao anh có thể cười được?
"Đồng chí Lục, cô đừng nghe cậu ta nói linh tỉnh."
Triệu Vĩnh Mai vội vàng giải thích: "Sao chúng tôi có thể đuổi cậu ta ra khỏi cửa được."
"Vậy sao? Vừa rồi thím mắng anh ấy là đồ con hoang, chẳng lẽ là tôi nghe nhầm?"
Lục Thanh Nghiên thực sự không biết, sao da mặt của đám người này dày như vậy?
Đến nước này rồi, còn có thể mạnh mẽ biện giải.
Khóe môi Triệu Vĩnh Mai và Vương Quý Chỉ run rẩy, luôn hùng hổ dọa người lúc này đều câm miệng.
Chu Như Ý biết hôm nay mẹ cô ta và thím hai không chiếm được thứ tốt từ chỗ Lục Thanh Nghiên nên nói:
"Mẹ, chúng ta trở về đi."
Triệu Vĩnh Mai hừ lạnh một tiếng: "Chúng ta đi."
Vương Quý Chỉ nắm chặt tay con thứ ba Chu Hướng Trung, cười tràn ngập tính kế.
"Cảnh Diên, trước sau gì chúng ta cũng là người một nhà, ngày khác cháu dẫn đồng chí Lục về nhà thăm bà ngoại cháu nhé."
Sau khi nói xong, Vương Quý Chỉ cười mỉa một tiếng, nghiến răng xoay người rời đi.
Chẳng trách Chu Cảnh Diên chướng mắt cháu gái bà ta, hóa ra là có người tốt hơn.
Bà ta muốn nhìn xem, có phải đôi mắt của đồng chí Lục này bị mù hay không?
Sau khi bốn người rời đi, Lục Thanh Nghiên xoay người nhìn Chu Cảnh Diên.
Còn không đợi cô nói gì, cả người đã bị kéo vào trong cái ôm ấm áp dày rộng. Lục Thanh Nghiên ngẩng đầu, đôi tay thô ráp đột nhiên che mắt cô.
"Đừng nhìn anh."
Lúc này cảm xúc của Chu Cảnh Diên bùng nổ ra, suýt nữa không thể đè nén, anh sợ dọa đến Lục Thanh Nghiên.
Lục Thanh Nghiên an tĩnh dựa vào trong lòng Chu Cảnh Diên, không kéo tay anh xuống.
"Nghiên Nghiên, đừng sợ anh."
Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai cô, bên trong ẩn chứa khẩn cầu hèn mọn của Chu Cảnh Diên.
Cả người Lục Thanh Nghiên chấn động, kéo tay của Chu Cảnh Diên che đôi mắt cô xuống, nhìn thằng vào đôi mắt màu đỏ tươi của anh.
Anh nhanh chóng tránh đi, không cho cô nhìn chật vật trong mắt mình.
Lục Thanh Nghiên nâng tay lên ôm má Chu Cảnh Diên, kiếng chân hôn lên cánh môi anh.
"Đồ ngốc!"
Phải ngốc cỡ nào mới cho rằng cô ghét bỏ anh, sẽ sợ anh?
Đôi mắt của Chu Cảnh Diên nhìn chằm chằm cô, cơ thể hơi cứng đờ.
"Khi anh chật vật nhất em đều đã từng thấy, sao em có thể ghét bỏ anh?"
Lục Thanh Nghiên có thể cảm nhận được bất an sâu trong lòng Chu Cảnh Diên.
Anh tự tỉ từ lúc quen biết cô.
Cô không biết nên loại bỏ nó kiểu gì, chỉ có thể luôn kể ra tình cảm thuộc về cô trước mặt anh.