Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 144

"Dáng vẻ vừa rồi của anh..."

"Rất tuấn tú, Chu Cảnh Diên anh rất tuấn tú."

Lục Thanh Nghiên mỉm cười xán lạn, tạo nên gợn sóng trong lòng anh.

Đôi mắt của Chu Cảnh Diên lập tức có tia sáng.

"Nếu anh co rúm, em mới phải khinh thường anh."

"Anh không biết, dáng vẻ xông lên trước của anh vừa rồi, đẹp trai cỡ nào đâu!"

Lục Thanh Nghiên chủ động ôm lấy eo Chu Cảnh Diên, ngẩng đầu khỏi lòng anh cười tươi nói.

Màu đỏ tươi trong mắt Chu Cảnh Diên biến mất, đôi mắt thâm thúy vô ngần chỉ chứa mình cô.

"Thật ư?"

Anh khàn giọng nói, còn kèm theo ý xác nhận.

"Thật, còn thật hơn trân châu."

Tay phải của Lục Thanh Nghiên vuốt ve má Chu Cảnh Diên: "Cho nên đừng nghĩ rằng em sẽ sợ anh, Chu Cảnh Diên, anh rất tốt."

Cuối cùng trong mắt anh cũng có ý cười, không nhịn được cúi người hôn lấy cô.

Lần này động tác của anh hơi thô lỗ, nhưng lại không mất đi dịu dàng, chỉ sợ xúc phạm tới cô.

Khi Lục Thanh Nghiên sắp hít thở không thông, Chu Cảnh Diên mới lưu luyến buông cô ra.

"Em vừa mới nói, chúng ta là đối tượng sao?"

Chu Cảnh Diên cẩn thận dò hỏi, khóe miệng không nhịn được nhếch lên.

Tuy anh và cô đã biết rõ trong lòng đối phương có mình, nhưng chuyện là đối tượng vẫn luôn chưa từng đâm thủng.

"Có sao?"

Lục Thanh Nghiên trở mặt không biết người, rất giống người phụ nữ cặn bã.

"Cói"

Chu Cảnh Diên nắm chặt tay cô, kiên định gật đầu. "Em nói với bọn họ, qua mấy ngày nữa cả đại đội đều biết quan hệ của chúng ta."

Cho nên, cô không phủ nhận được!

"Biết thì biết, có sao đâu."

Lục Thanh Nghiên không để chuyện này trong lòng, cũng đã chuẩn bị sẵn bị mọi người biết.

Cô yêu đương không cần lén lút, cho dù bị người ta bàn tán xôn xao.

Triệu Vĩnh Mai và Vương Quý Chỉ vốn không phải người tốt gì, sẽ nói khắp nơi nằm trong dự kiến của cô.

Dù sao, cô không sợ gì!

Lục Thanh Nghiên rời khỏi cái ôm của Chu Cảnh Diên: "Không còn sớm nữa, em cần phải trở về."

"Anh đưa em về."

"Đưa cái gì mà đưa, chỉ có mấy bước, vết thương của anh còn chưa khỏi đâu."

Từ chối Chu Cảnh Diên đưa mình về, Lục Thanh Nghiên xoay người rời đi.

Nhớ tới gì đó cô quay người lại, lấy mấy gói bánh nén khô trong không gian ra.

"Đây là bánh nén khô, khi đói anh có thể ăn."

Sau khi đưa bánh xong, Lục Thanh Nghiên lại hôn lên má phải của Chu Cảnh Diên một cái, lúc này mới chạy về phía đội một.

Chu Cảnh Diên đứng phát ngốc tại chỗ.

Một tay cầm bánh nén khô Lục Thanh Nghiên đưa cho, một tay khác chạm vào chỗ bị cô hôn, lộ ra nụ cười ngây ngốc.

Cô là ánh sáng cứu rỗi anh, kéo anh ra khỏi vực sâu.

Lục Thanh Nghiên xách theo hộp thuốc nhỏ, đi từ đội hai tới đội một.

Cho dù vẫn luôn nói cười trước mặt Chu Cảnh Diên, nhưng Lục Thanh Nghiên biết trong lòng mình tràn ngập lửa giận.

Vừa mới đến đội một, vậy mà cô thấy mấy trăm người vây quanh một chỗ, gần như chen đầy chỗ đó.

Cô vô cùng gian nan chen qua, vừa vặn chạm mặt Ngô Tiểu Anh.

"Thanh Nghiên, cô đi đâu thế?"

"Đi khám bệnh cho người ta, xảy ra chuyện gì thế?" Xung quanh đều là người, Lục Thanh Nghiên nghe được đằng trước đang nói chuyện, nhưng không nghe rõ rốt cuộc đang nói gì.

"À, bị nhốt trong núi mấy ngày, một số người đã ăn hết lương thực, đồ trong ngoài núi đều ăn gần hết."

"Lúc này mọi người bàn bạc với đại đội trưởng, chia một ít lương thực trong kho lương thực."

Tai nạn tới quá nhanh, mọi người đều vội vàng chạy trốn, bởi vậy đến nơi này mấy ngày lương thực đã bị ăn sạch.

Lục Thanh Nghiên gật đầu, thì ra là như vậy.

"Vậy tôi đi về trước."

Cô không muốn tham dự vấn đề lương thực, mình cũng không thiếu, không cần thiết đi xem náo nhiệt.

"Ừm, trở về đi."

Ngô Tiểu Anh vẫy tay, Lục Thanh Nghiên xách theo hộp thuốc nhỏ đi tới chỗ mình nghỉ ngơi.

Khi tới buổi chiều, vấn đề về lương thực đã có kết quả.

Lương thực có thể phát, nhưng chỉ có thể phát lương thực thu hoạch không lâu trước đây, còn chưa tới lúc thu hoạch đã phải thu hoạch.

Đống lương thực này cũng không phải cho miễn phí, toàn bộ dựa vào công điểm trừ, tới cuối năm thì cùng thanh toán.

Một số người còn có chút ý kiến, bị đội trưởng Từ quát lớn, lúc này mới im miệng.

Ngày thứ tư, sáng sớm đã bắt đầu phát lương thực.

Lục Thanh Nghiên không tiến lên trước, chuẩn bị đợi mọi người nhận xong thì cô lại đi.

Đứng ở một góc, Lục Thanh Nghiên nhìn hồng thủy chảy qua dưới chân núi, cảm thấy lại rút đi hơn so với ngày hôm qua.
Bình Luận (0)
Comment