"Cuối cùng cũng có thể xuống núi."
Lý Tố Hoa vừa thu dọn đồ, vừa lau nước mắt.
Rõ ràng ở trên này không lâu, nhưng lại khiến người ta có cảm giác như ở cả đời, quá dày vò.
Lục Thanh Nghiên đặt chăn lông vào trong sọt: "Đúng vậy, cuối cùng cũng có thể xuống núi."
Đối với Lục Thanh Nghiên mà nói, không có chuyện gì khó chịu hơn chuyện ở trên đây.
Đã nhiều ngày sống trên núi hoàn cảnh rất kém, còn có mấy cực phẩm thường khiêu khích cô, khiến cô phiền muốn chết.
"Thu dọn xong chưa?"
Bóng dáng cao lớn của Chu Cảnh Diên đi tới, đứng trước mặt Lục Thanh Nghiên.
"Sao anh lại tới đây?"
Lục Thanh Nghiên gật đầu với Chu Cảnh Diên: "Em thu dọn xong rồi."
Chu Cảnh Diên tiến lên trước, không cho phân trần cõng sọt Lục Thanh Nghiên đặt một bên lên, chào hỏi với Lý Tố Hoa.
Lý Tố Hoa cười ha ha nói: "Các cháu mau xuống đi, không cần đợi bác."
Lý Tố Hoa chuẩn bị đợi con gái Từ Kiều Kiều cùng xuống núi, lúc này mới bảo Lục Thanh Nghiên và Chu Cảnh Diên xuống trước.
"Vậy chúng cháu xuống núi trước ạ."
Nói xong, Lục Thanh Nghiên và Chu Cảnh Diên sóng vai đi xuống núi.
Dọc theo đường đi đều là thôn dân xuống núi, chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, khiến biểu cảm của mọi người thoạt nhìn uể oải tiều tụy.
"Anh không đi thu dọn đồ của anh à?"
"Anh bảo Thẩm Lâm mang về nhà giúp anh."
Chu Cảnh Diên trả lời Lục Thanh Nghiên, đường xuống núi rất trơn, thỉnh thoảng anh sẽ vươn tay nắm lấy tay Lục Thanh Nghiên.
Chân núi, một đám thôn dân mờ mịt nhìn phía xa.
"Đây là đại đội của chúng ta ư?"
Lọt vào trong tầm mắt, khắp nơi đều là bùn lầy hồng thủy rút đi để lại. Đống rác tích ở khắp nơi, bốn phía còn có thể thấy được từng đoạn gỗ.
Tóm lại, cả đại đội Thịnh Dương thoạt nhìn như thay đổi thành nơi khác.
Lục Thanh Nghiên đứng ở trước mặt Chu Cảnh Diên, cau mày nhìn cảnh tượng trước mắt.
"Đi thôi!"
Có người xắn ống quần lên, dẫm lên bùn đất đi về phía nhà mình.
Lục Thanh Nghiên cúi đầu đánh giá giày vải còn tính sạch sẽ của mình, lại nhìn bùn lầy đầy đất, không biết nên đặt chân ở đâu.
"Anh cống em."
Nhìn ra được do dự của cô, Chu Cảnh Diên đặt giỏ tre xuống.
Lục Thanh Nghiên kinh hoàng ngăn cản anh: "Không cần, em tự mình đi được."
Chu Cảnh Diên cúi đầu nhìn cô, Lục Thanh Nghiên xấu hổ buồn bực: "Bị người ta thấy được sẽ nói linh tỉnh."
Nơi này không phải thế kỷ 21, cô không dám lớn mật như vậy.
Lục Thanh Nghiên khom lưng, học những người khác xắn ống quần lên cao, lộ ra cằng chân dài mảnh trắng như tuyết.
Tầm mắt của Chu Cảnh Diên không nhịn được nhìn chân cô, đôi mắt hơi u ám, cưỡng ép mình rời đì.
"Được rồi, chúng ta đi thôi."
Lục Thanh Nghiên đứng thẳng người nói với Chu Cảnh Diên, nhắc nhở anh có thể đi rồi.
Chu Cảnh Diên lại nhìn chằm chằm cẳng chân lộ ra của Lục Thanh Nghiên, im lặng khom lưng kéo quần cô xuống một mảng.
"Anh làm gì thế?"
Bị động tác của anh dọa sợ, Lục Thanh Nghiên khẩn trương nhìn quanh bốn phía.
"Đừng xắn lên cao như vậy."
Giọng nói của Chu Cảnh Diên hơi khàn khàn, tầm mắt lạnh như băng nhìn bốn phía một lát.
Không thấy có người nhìn bên này, lúc này anh mới bình tĩnh lại.
"Chu Cảnh Diên, vì sao không thể?" mắt cá chân của cô, còn không bằng không xắn lên.
"Bị người ta nhìn thấy thì không tốt."
Chu Cảnh Diên buồn bực giải thích, Lục Thanh Nghiên bật cười dán sát vào mặt anh:
"Anh sợ em bị người ta nhìn thấy à?"
"Ừm!"
Không phủ nhận, Chu Cảnh Diên gật đầu: "Nắm lấy tay anh."
Lần này Lục Thanh Nghiên không từ chối Chu Cảnh Diên, bởi vì người khác đều tay nắm tay đi về phía đại đội.
Hai người bước từng bước gian nan đi về trước.
Lục Thanh Nghiên không dám cúi đầu nhìn hai chân mình biến thành gì, chỉ có thể theo sát bước chân của Chu Cảnh Diên, đi về phía nhà.
Đợi khi thấy được đồng ruộng của đại đội, Lục Thanh Nghiên lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ.
Đồng ruộng bị hồng thủy ngâm mấy ngày hỗn độn, lúa nước đã ngã trái ngã phải, khô nát phiếm đen.
Cô nhìn mấy nhà tranh gần cô, có lẽ là đã nhiều năm không tu sửa nên bị sập, bị hồng thủy đánh cho tan tác rơi rớt.
"Nên làm gì bây giờ?"
"Nhà ở của tôi!"
Tuyệt vọng và mờ mịt tràn ngập trong lòng mọi người, mọi người không biết nên làm thế nào.
Đội trưởng Từ đi tít đằng trước, nỗ lực an ủi mọi người.
Tiếng kêu khóc càng ngày càng nhiều, Lục Thanh Nghiên im lặng thở dài.