"Đi về trước nhìn xem."
Rời mắt đi, Chu Cảnh Diên và Lục Thanh Nghiên đi về phía nhà cô.
Dưới triển núi, khi Lục Thanh Nghiên nhìn thấy nhà mình thì thở phào nhẹ nhõm, may mà không sập.
Nhà cô ở vị trí cao hơn những nhà khác.
Nhà người khác một nửa nhà ngâm trong hồng thủy, cô chỉ có sân bị ngâm.
Dùng chìa khóa mở cửa, nhìn xung quanh một lát, cảnh tượng tốt hơn cô nghĩ một chút.
Khắp nơi trong sân đều là bùn lầy hồng thủy để lại.
Ngoại trừ rau dưa mới trồng không lâu bị hư thối không thể ăn ra, cây tường vi và cây đào đều không sao.
Mở cửa chính ra, Lục Thanh Nghiên phát hiện đồ đạc trong nhà đều rất tốt, chỉ có mặt đất có ít nước bùn.
"Tốt hơn em nghĩ rất nhiều."
So với những nhà khác, Lục Thanh Nghiên đã rất may mắn.
Chu Cảnh Diên đặt sọt xuống, liếc mắt nhìn bốn phía: "Đưa xẻng cho anh."
Lục Thanh Nghiên lấy xẻng trong không gian ra, đưa cho Chu Cảnh Diên.
Chu Cảnh Diên nhận lấy, xoay người đi về phía sân.
Cô nhìn qua, thì thấy Chu Cảnh Diên hơi khom lưng, dùng xẻng xúc sạch sẽ bùn lầy trên đất.
Lục Thanh Nghiên mỉm cười, dựa vào ngạch cửa lằng lặng nhìn anh.
Cô phát hiện mình rất thích nhìn dáng vẻ của Chu Cảnh Diên khi làm việc, phá lệ có mị lực.
Không đánh giá thêm nữa, Lục Thanh Nghiên chấp nhận số mệnh đi đến bên giếng nước.
Khi biết hồng thủy sắp tới, cô lấy một cục đá rất to từ trong không gian ra chặn kín giếng nước, chỉ sợ nước giếng bị hồng thủy làm ô nhiễm.
Cho tảng đá vào không gian, Lục Thanh Nghiên nhìn nước giếng trong vắt, gật đầu hài lòng. trên trán đầy mồ hôi.
"Vì sao không đợi anh thu dọn cho?"
Không biết Chu Cảnh Diên tiến vào phòng Lục Thanh Nghiên từ khi nào, từ phía sau nắm lấy tay cô.
Lục Thanh Nghiên mới dọn dẹp phòng xong, đang chuẩn bị cầm chăn bẩn đi giặt sạch.
Phía sau đột nhiên truyền tới giọng của Chu Cảnh Diên, dọa cô sợ hãi.
Cô quay đầu lại nhìn về phía anh, oán giận trừng anh một cái: "Anh làm em sợ muốn chết."
"Xin lỗi."
Làm thay cô xong, Chu Cảnh Diên ôm chăn và thảm lông của Lục Thanh Nghiên đi ra ngoài.
"Anh giặt cho, em nghỉ ngơi đi."
Tầm mắt của anh nhìn lọn tóc của Lục Thanh Nghiên bị mồ hôi làm ướt nhẹp, không cho phân trần ôm đồ đi ra khỏi phòng.
Lục Thanh Nghiên nhìn anh đi ra ngoài, khóe miệng hơi nhếch lên.
Vì sao cô luôn có cảm giác như sống bên anh rất lâu như vậy nhỉ?
Mộc mạc còn ấm áp, là mong muốn ở sâu trong lòng cô.
Lấy đồ trong không gian ra trải lên giường lần nữa, lại thay chăn mới, ga giường mới và vỏ gối mới.
Mấy bông hoa hồng được cô cắm vào bình hoa trước tủ đầu giường.
Nhìn căn phòng đơn giản còn ấm áp giống như trước hồng thủy, Lục Thanh Nghiên lộ ra tươi cười hài lòng.
Đi ra khỏi nhà chính, tầm mắt của cô nhìn trước giếng nước.
Bóng dáng cao lớn của Chu Cảnh Diên ngồi xổm bên giếng nước, đôi tay cầm vỏ chăn nghiêm túc giặt sạch.
Sườn mặt anh góc cạnh rõ ràng, mặc quần áo thủ công màu xanh biển, xắn tay áo lộ ra cánh tay màu lúa mạch rắn chắc có lực.
"Chu Cảnh Diên."
Cô đột nhiên gọi anh.
Chu Cảnh Diên dừng tay, quay đầu nhìn về phía cô: "Làm sao vậy?"
Giọng nói của anh rất dịu dàng, trong mắt là ảnh ngược bóng dáng của cô.
"2iffa trưa anh muốn ăn aì2" Có rất nhiều lời muốn nói, nhưng không biết nên nói từ đâu, cuối cùng hóa thành những lời này.
Chu Cảnh Diên hơi suy tư một lát: "Đầu được cả."
Anh không kén chọn, chỉ cần là cô làm.
Biết ngay là trả lời như vậy mà, Lục Thanh Nghiên không ôm kỳ vọng gì, đi về phía phòng bếp.
Hôm nay cô muốn tự mình làm đồ ăn cho anh, không muốn lấy đồ ăn nấu chín ra cho có lệ.
Nghĩ xem giữa trưa nên ăn gì, cuối cùng Lục Thanh Nghiên quyết định làm bữa tiệc lớn hải sản.
Đại đội Thịnh Dương ở vị trí tỉnh C.
Tỉnh C cách tỉnh vùng duyên hải rất xa, Chu Cảnh Diên chắc chắn chưa từng ăn hải sản.
Quyết định xong, Lục Thanh Nghiên lấy tôm to trong không gian ra.
Món ăn đầu tiên, cô chuẩn bị làm tôm chua cay.
Món ăn thứ hai, hấp mấy con cua to ở hồ Dương Trừng.
Món ăn thứ ba, làm món cá hấp.
Ba món mặn một món canh ư?
Cuối cùng Lục Thanh Nghiên quyết định nấu canh hàu.
"Chu Cảnh Diên, ăn cơm."
Hơn một tiếng sau, Lục Thanh Nghiên gọi bên ngoài một tiếng.
Bóng dáng cao lớn đi vào, tay còn cầm khăn lông sạch sẽ lau mồ hôi trên mặt.
Lục Thanh Nghiên tiến lên trước, nắm lấy cánh tay của Chu Cảnh Diên: "Mau xem em nấu gì này?"