Chu Cảnh Diên bị Lục Thanh Nghiên ấn xuống ghé, bên tai là giọng nói nhẹ nhàng vui sướng của cô.
"Hôm nay chúng ta ăn bữa tiệc lớn hải sản, đây là cua to, đây tôm chua cay, đây là cá hấp."
Lục Thanh Nghiên giới thiệu từng món cho Chu Cảnh Diên.
Còn đợi Chu Cảnh Diên khen mình nữa, kết quả một lúc lâu sau, cũng không nghe thấy giọng anh.
Cô nhìn qua, thì thấy anh nhìn chằm chằm cô không nói lời nào.
"Làm sao vậy?"
Lục Thanh Nghiên nghỉ ngờ hỏi anh, tay bị anh nắm chặt lấy, cả người bị anh ôm vào trong lòng.
"Muốn ôm em một cái."
Giọng nói của Chu Cảnh Diên hơi trầm xuống, Lục Thanh Nghiên có thể cảm nhận được cảm xúc của anh dao động rất lớn.
An tĩnh dựa vào trong lòng anh, có lẽ Lục Thanh Nghiên đã đoán ra được gì đó: "Chu Cảnh Diên, sau này em sẽ luôn ở bên anh."
Anh nhìn cô, trong đôi mắt có tia sáng lưu động: "Được!"
"Hai ngày nữa anh dẫn em đi thăm bà ngoại."
Lục Thanh Nghiên biết, Chu gia Chu Cảnh Diên chỉ để ý duy nhất bà ngoại của anh.
"Ừm."
Tay anh chế trụ tay cô, mười ngón đan xen với cô.
"Ăn cơm đi, những món này đều là em tỉ mỉ chuẩn bị cho anh."
Vứt bỏ không vui, Lục Thanh Nghiên ngồi đối diện Chu Cảnh Diên.
Ăn một lát, ánh mắt Lục Thanh Nghiên vô tình nhìn tay phải của mình.
Lúc này mới nhớ tới một chuyện, chuyện cô đã quên đi hơi lâu.
"Chu Cảnh Diên, anh thực sự có thể nhìn thấy trên ngón tay em có thứ gì ư?"
Giơ tay phải lên, Lục Thanh Nghiên nói với Chu Cảnh Diên.
Chu Cảnh Diên ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt nhìn ngón giữa tay phải của cô.
"fm môêt dây đằng rất đen" "Vì sao anh có thể nhìn thấy?"
Lục Thanh Nghiên hoàn toàn tin, nghỉ ngờ khó hiểu, nhìn chằm chằm ngón tay của mình phát ngốc.
Nếu ông nội vẫn còn sống thì tốt, nói không chừng sẽ nói cho cô đáp án.
Cô vẫn luôn cho rằng trên thế giới này chỉ có mình mới có thể thấy, kết quả hiện giờ phát hiện Chu Cảnh Diên cũng có thể.
"Anh nói xem, có phải anh cũng có bí mật hay không?"
Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đánh giá Chu Cảnh Diên từ trên xuống dưới, Lục Thanh Nghiên không có tâm tư ăn cơm, dùng đũa chọc cơm trong bát.
"Anh có bí mật."
Chu Cảnh Diên nhìn cô gật đầu, nuốt thịt cá trong miệng.
"Thật ư, bí mật gì thế?"
"Em dán sát lại gần đây, anh nói cho em."
Khóe miệng Chu Cảnh Diên hơi nhếch lên, nhẹ giọng nói với Lục Thanh Nghiên.
Lục Thanh Nghiên không hề phòng bị, thực sự đứng dậy dán sát mặt lại gần anh: "Mau nói đi."
Chu Cảnh Diên đặt đũa xuống, vươn tay muốn ôm lấy cô.
Lục Thanh Nghiên nhanh chóng tránh đi, trừng anh: "Biết ngay là anh không có ý tốt mà."
Chu Cảnh Diên cười khẽ, khi Lục Thanh Nghiên tránh đi thì đứng dậy dán sát vào cô:
"Bí mật của anh... Là em."
Hơi thở của anh phả lên gò má cô, Lục Thanh Nghiên đẩy Chu Cảnh Diên ra, ngồi xuống hít sâu một hơi.
"Nói không khác gì không nói, hại em chờ mong uổng phí."
Không tìm thấy đáp án, Lục Thanh Nghiên hoàn toàn từ bỏ.
Chu Cảnh Diên ở chỗ Lục Thanh Nghiên cả buổi chiều mới rời đi.
Đợi anh rời đi xong, Lục Thanh Nghiên vào không gian ngâm mình trong bồn tắm.
Cuối cùng nằm trên giường ngủ say.
Đã nhiều ngày ở trên Thanh Sơn, cô không có ngày nào nghỉ ngơi tử Hồng thủy đến, khiến đại đội Thịnh Dương thậm chí mười mấy đại đội xung quanh đều chịu tổn thất nghiêm trọng.
Lương thực trong đồng ruộng đều hư thối, một phần nhỏ nhà ở bị hủy hoại.
Đã nhiều ngày, đội trưởng Từ lo lắng đến mức già đi mấy tuổi.
Ông ấy vừa sắp xếp chuyện tu sửa nhà cho thôn dân, vừa phải dọn sạch ngoài ruộng, còn phải phân chia mọi người gieo giống cây nông nghiệp có thể gieo trồng.
Cả đại đội Thịnh Dương tiến vào trạng thái lao động khẩn cấp.
Lục Thanh Nghiên vốn chuẩn bị nghỉ ngơi mấy ngày, sau khi trạng thái khôi phục thì đi thăm bà ngoại của Chu Cảnh Diên, bởi vì ngày mùa chỉ có thể tạm hủy bỏ.
Trong ruộng, Lục Thanh Nghiên cầm cuốc đang cuốc đất, mồ hôi trên trán làm mái tóc ướt nhẹp.
Trong khoảng thời gian này bầu không khí ở đại đội Thịnh Dương rất ngột ngạt, gần như không thấy tươi cười trên mặt mọi người.
"Ông trời đúng là không cho mọi người đường sống mà."
"Lúa nước vừa mới trổ bông lại xảy ra chuyện, sáu tháng cuối năm chúng ta nên làm gì bây giờ."
"Trong nhà không có đồ ăn, không biết khi nào chính phủ phát lương thực cứu tế."
Mấy thím xung quanh vừa làm việc, vừa mặt ủ mày ê oán giận.
Lục Thanh Nghiên lau mồ hôi trên trán, quay đầu nhìn về phía đám người bận rộn, trên mặt như suy tư gì đó.