Chu Như Ý nằm trên giường, bị tiếng cười vui vẻ trong căn phòng bên cạnh đánh thức.
Cô ta căm giận mặc quần áo đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài.
"Trong phòng bà nội có người sao?"
Giữ chặt chị em Chu Như Thiến đang chơi đùa trong sân, Chu Như Ý nghỉ ngờ hỏi bọn họ.
"Có chị gái xinh đẹp và anh họ cùng đến thăm bà nội."
Chu Như Thiến vừa ăn kẹo, vừa trả lời Chu Như Ý.
Chu Như Ý ngửi được mùi sữa, dán sát lại gần miệng Chu Như Thiến: "Em ăn gì đấy?"
Chu Như Thiến che miệng mình, không nói lời nào.
Chu Như Ý bá đáo cạy miệng cô bé ra, phát hiện bên trong là một viên kẹo: "Em lấy đâu ra kẹo?"
Còn là kẹo sữa, mùi quá thơm.
Thơm đến mức Chu Như Ý ước gì có thể lấy trong miệng Chu Như Thiến ra ăn.
"Là chị gái xinh đẹp cho."
Chu Như Hoan nhỏ giọng trả lời.
Cô bé và chị gái Chu Như Thiến rất sợ chị họ này, thường ngày có gì ăn, chị họ luôn đoạt của bọn họ.
"Chị gái xinh đẹp gì cơ?"
Chu Như Ý nghĩ tới một người, đẩy Chu Như Thiến ra đi về phía phòng Lưu Tú Cần.
Cô ta lén ở ngoài cửa, thăm dò bên trong.
Lọt vào trong tầm mắt là cảnh tượng ấm áp, Lưu Tú Cần mặc quần áo mới tỉnh, trên mặt là tươi cười xán lạn.
Lục Thanh Nghiên và Chu Cảnh Diên mỗi người một trái một phải nói chuyện với bà ấy.
Chu Như Ý chưa từng thấy bà nội cười vui vẻ như vậy.
Chuyện này khiến Chu Như Ý cảm thấy trong lòng không thoải mái, ước gì có thể mắng một câu bà già chết tiệt.
"Ra đây!" Lời nói sắc bén truyền từ miệng Chu Cảnh Diên ra, anh nâng mắt nhìn về phía cửa.
Chu Như Ý nhìn thẳng vào mắt Chu Cảnh Diên, sợ tới mức co rút lại.
"Anh họ."
Chu Như Ý nở nụ cười, đi vào trong phòng.
"Như Ý, cháu đứng ở bên ngoài làm gì?"
Lưu Tú Cần nghỉ ngờ hỏi.
Tươi cười của Chu Như Ý hơi cứng đờ: "Cháu sợ quấy rầy mọi người an
"Người một nhà nói những lời này làm gì."
Lưu Tú Cần lộ ra tươi cười, nhìn cháu gái cả của mình.
Cháu gái cả đẹp thì đẹp, nhưng luôn ôm giấc mộng không thực tế, muốn gả cho người thành phố.
Tình hình nhà bọn họ như vậy, có người thành phố nào nhìn trúng?
Ánh mắt Chu Như Ý nhìn giỏ tre đặt một bên, đôi mắt lóe sáng nhận định bên trong có đồ tốt.
"Bà nội, nếu anh họ tới, cháu đi gọi cha mẹ cháu trở về."
Không đợi Lưu Tú Cần trả lời, Chu Như Ý nhanh chóng chạy ra ngoài.
"Đứa nhỏ này."
Lưu Tú Cần cười từ ái, dò hỏi Lục Thanh Nghiên: "Thanh Nghiên, lát nữa ở lại ăn cơm nhé."
Lục Thanh Nghiên muốn từ chối, nhưng nhìn ánh mắt tràn ngập chờ mong của Lưu Tú Cần, cuối cùng gật đầu.
Mười phút sau, Triệu Vĩnh Mai và Chu Như Ý chạy chậm về nhà.
Trên đường về bà ta nghe con gái nói tình hình trong nhà, thế mới biết Chu Cảnh Diên dẫn theo Lục Thanh Nghiên tới nhà bọn họ.
Vương Quý Chỉ không cam lòng lạc hậu, cũng xin nghỉ về nhà.
"Thực sự tới ư?"
Vương Quý Chỉ hỏi Chu Như Ý, lúc này mới xác định quan hệ bao lâu, bây giờ tới cửa chẳng lẽ chuẩn bị kết hôn?
"Đúng vậy, hai người mang theo rất nhiều thứ tốt, trên người bà nội còn mặc quần áo mới."
Chu Như Ý hâm mộ còn ghen tị, vừa rồi cô ta rất muốn tiến lên vén miếng vải đen. nhìn Yyem hên †rana cá thứ dì. Trong mắt Vương Quý Chỉ và Triệu Vĩnh Mai hiện lên tia sáng, nghĩ tới mẹ chồng lại nhụt chí.
Tính tình của Lưu Tú Cần tốt tới mấy, cũng không chấp nhận bọn họ làm càn.
Nếu không phải là Lưu Tú Cần chủ động cho bọn họ đồ, bọn họ thực sự không dám tiến lên đoạt.
"Chúng ta mau đi xem đi."
Vương Quý Chỉ đi nhanh đến phòng của Lưu Tú Cần.
Triệu Vĩnh Mai cũng vội vàng chạy lên trước, sợ mình đến sau.
"Mẹ!"
Vương Quý Chỉ tươi cười xán lạn gọi Lưu Tú Cần, ánh mắt lại nhìn Lục Thanh Nghiên và Chu Cảnh Diên.
"Mẹt"
Triệu Vĩnh Mai đi vào, tầm mắt của bà ta chỉ nhìn quần áo mới trên người Lưu Tú Cần.
Đối tượng của Chu Cảnh Diên đúng là nỡ tiêu tiền, lần đầu tiên gặp mặt đã tặng đồ tốt như vậy.
Quần áo này là quần áo mới, ít nhất cũng tốn mười mấy hai mươi tệ!
"Đi nấu cơm đi, hôm nay Thanh Nghiên và Cảnh Diên sẽ ăn cơm ở nhà."
Đối mặt với hai con dâu, tươi cười trên mặt Lưu Tú Cần lạnh nhạt đi.
Bà ấy vẫn còn tức giận chuyện năm đó.
Nếu không phải mình vô dụng, sao có thể trơ mắt nhìn cháu ngoại bị hai con dâu đuổi ra khỏi cửa.
Triệu Vĩnh Mai và Vương Quý Chỉ liếc nhau, đều thấy được tính kế trong mắt đối phương.