"Mẹ, trong nhà không có đồ tốt gì, con sợ Thanh Nghiên sẽ ghét bỏ."
Ánh mắt Triệu Vĩnh Mai nhìn về phía giỏ tre Lục Thanh Nghiên mang tới.
Sao Lưu Tú Cần có thể không hiểu, bà ấy tức tới mức muốn mắng người.
Đồ của bà ấy ngày nào bọn họ cũng nhớ thương, tham lam trong mắt không biết thu liễm lại.
"Không chê, tôi ăn gì cũng được."
Lục Thanh Nghiên cười đến vô cùng dịu dàng, liếc mắt một cái nhìn thấu tính toán của Triệu Vĩnh Mai.
Triệu Vĩnh Mai lập tức bị chặn trở về, hừ lạnh một tiếng.
"Con đi nấu cơm với chị dâu."
Vương Quý Chi giữ chặt Triệu Vĩnh Mai, tươi cười xán lạn ôn hòa.
Đợi hai người vào phòng bếp, lúc này Vương Quý Chỉ mới buông Triệu Vĩnh Mai ra.
"Em nói xem bà già kia tức giận cái gì?"
"Đồ của bà ta có khi nào bà ta độc chiếm, trong nhà có nhiều trẻ con như vậy, bà ta không thương chúng ta, thì cũng phải thương cháu trai cháu gái mà."
Triệu Vĩnh Mai nghe thấy thế, thì bớt tức hơn không ít.
"Chuyện của Quang Dương, có phải chúng ta nên nhắc tới hay không?"
Vương Quý Chỉ nhớ tới chuyện quan trọng nhất, thảo luận với Triệu Vĩnh Mai.
Quang Dương mà bà ta nói là Chu Quang Dương, là con trai út của Lưu Tú Cần, cũng là cha của đôi song sinh.
Chu Quang Dương năm nay chỉ 35 tuổi.
Bởi vì là người từng đi học duy nhất trong nhà, từ nhỏ đã thanh cao, nhận định mình có thể trở thành người trên người.
Kết quả hơn ba mươi tuổi vẫn như vậy, cả ngày không làm việc đi dạo trong huyện thành, nói hoa mỹ là tìm công việc.
Năm nay đi gặp vận phân chó, thực sự có được tin tức tốt. tệ.
Chu gia nghèo khó 10 tệ cũng không lấy ra được, càng đừng nói 500 tệ.
Hôm nay nhìn thấy Chu Cảnh Diên và Lục Thanh Nghiên, chút tâm tư này của hai người lại bùng cháy.
Giữa trưa, mọi người đi làm trở lại Chu gia.
Hơn hai mươi người ngồi trước hai bàn gỗ cũ nát.
Bên trái Lưu Tú Cần là Lục Thanh Nghiên và Chu Cảnh Diên, bên phải là Chu Quang Hoa cậu cả của Chu Cảnh Diên, cậu hai Chu Quang Học.
Dáng người của hai người tầm trung, trông vừa đen vừa gầy.
Chu gia là gia đình lớn, Chu Quang Hoa và Triệu Vĩnh Mai sinh hai trai hai gái.
Con trai cả Chu Hướng Đông cưới vợ Vương Dao, sinh một con gái.
Con thứ hai Chu Hướng Nam năm nay 23 tuổi, bởi vì gia cảnh nghèo khó cho tới bây giờ còn chưa kết hôn.
Con gái cả của Chu Quang Hoa mới sinh ra được mấy tháng đã chết, con gái thứ hai là Chu Như Ý.
Chu Quang Học và Vương Quý Chi sinh ba con trai.
Con trai cả Chu Hướng Tây, năm nay 21 tuổi, chưa lập gia đình.
Con trai thứ hai Chu Hướng Bắc, năm nay 19 tuổi, chưa lập gia đình.
Con trai út Chu Hướng Trung, năm nay 15 tuổi, chưa lập gia đình.
Mẹ Chu Cảnh Diên là con thứ ba, đã chết.
kế tiếp là Chu Quang Dương cậu út của Chu Cảnh Diên, cưới vợ Tần Tuệ, nhiều năm như vậy chỉ sinh được đôi song sinh nữ.
Bởi vì chuyện này, địa vị của Tần Tuệ ở Chu gia thấp nhất.
Không chỉ hai chị dâu khinh thường cô ta, ngay cả chồng cũng vì chuyện này mắng nhiếc cô ta không ít.
Lục Thanh Nghiên nhìn một đám người gương mặt vàng như nến, cơ thể gầy yếu, mặc quần áo cũ nát.
Đặc biệt là Tần Tuệ vợ Chu Quang Dương, từ lúc cô ta ngồi xuống không thấy cô ta nói một câu, vẫn luôn cúi đầu.
Cơ thể gầy yếu đó, giống như một cơn gió có thể thổi cô ta đi mất.
Cả gia đình lớn như vậy gần như đều là trai tráng lao động, sao lại biến cuộc sống thành ra như bây giờ? "Thanh Nghiên, đừng nhìn nữa, mau ăn đi."
Triệu Vĩnh Mai và Vương Quý Chỉ nhiệt tình tiếp đón.
Nếu không phải nhìn ra được dối trá trong mắt hai người, Lục Thanh Nghiên thực sự cho rằng mình được mọi người hoan nghênh.
Mấy tầm mắt vẫn luôn nhìn về phía cô, khiến cô cảm thấy không thoải mái lắm.
Chu Cảnh Diên lạnh lùng liếc một cái, mấy người đang đánh giá lập tức vùi đầu ăn cơm.
Trên mặt bàn chỉ có hai món ăn, một đĩa dưa muối, một đĩa rau hẹ xào trứng gà.
Đừng tưởng rằng Triệu Vĩnh Mai và Vương Quý Chi nỡ dùng trứng gà tiếp đón Lục Thanh Nghiên, nếu không phải có việc muốn nhờ, sao bọn họ có thể hạ cả vốn gốc.
Món chính là cháo hạt cao lương và khoai lang đỏ.
Lục Thanh Nghiên không có khẩu vị ăn cơm, đặc biệt là bên cạnh đều là người cô không thích.
"Sao Chu Cảnh Diên tìm được đối tượng xinh đẹp như vậy?"
Bên bàn khác Chu Hướng Nam hạ giọng, giọng nói ghen ghét hỏi em trai bên cạnh.
Chu Hướng Tây lạnh lùng hừ một tiếng: "Gặp vận phân chó."