Chu Cảnh Diên ngoại trừ cao hơn bọn họ, đẹp hơn bọn họ ra, thì không cha mẹ nâng đỡ, sao lại có nhiều người thích như thế?
"Ấm ức cho cháu rồi."
Gương mặt của Lưu Tú Cần hơi âm trầm, đẩy rau hẹ xào trứng gà tới trước mặt Lục Thanh Nghiên.
Bà ấy biết điều kiện trong nhà không tốt, nhưng còn chưa tới mức dùng dưa muối chiêu đãi khách.
"Bà ngoại, không ấm ức ạ."
Lục Thanh Nghiên gắp dưa muối cho vào miệng: "Dưa muối bà ngoại làm ăn rất ngon."
"Cháu từng ăn rồi à?"
Sắc mặt Lưu Tú Cần tốt hơn, cười ha ha hỏi.
"Từng ăn rồi ạ."
"Thích thì tốt."
Triệu Vĩnh Mai và Vương Quý Chỉ bị Lục Thanh Nghiên làm lơ, gương mặt lập tức âm trầm.
"Không thích thì ăn ít một chút, lát nữa về lại ăn."
Chu Cảnh Diên vươn tay xuống dưới bàn nắm chặt tay Lục Thanh Nghiên, biết cô chịu ấm ức.
Lục Thanh Nghiên cười gật đầu với anh, nhìn ra được áy náy của anh.
"Em không sao, em thấy rất ngon."
Lục Thanh Nghiên nhỏ giọng nói với anh, sau đó bắt đầu ăn đồ ăn.
Động tác của cô không nhanh không chậm, mơ hồ lộ ra ưu nhã.
Người Chu gia thấy thế, không khỏi sinh ra chút tự tỉ.
Đặc biệt là Chu Như Ý, trứng gà xào thơm ngào ngạt trong miệng trở nên tẻ nhạt vô vị.
Chẳng trách người thành phố khinh thường cô ta, có phải vì cô ta ăn cơm rất thô lỗ hay không?
Miễn cưỡng ăn cơm xong, Lục Thanh Nghiên chuẩn bị rời đi.
"Cảnh Diên, cậu và mợ có việc muốn tâm sự với cháu."
Triệu Vĩnh Mai chặn đường đi của hai người. Vương Quý Chi cười ha ha, cầm ghế đi tới trước mặt hai người, bảo hai người ngồi một lát.
"Tránh ra!"
Gương mặt Chu Cảnh Diên âm trầm, giơ tay đẩy Triệu Vĩnh Mai chặn đường ra.
Triệu Vĩnh Mai suýt nữa té ngã xuống đất, gần như suýt buột miệng thốt ra mấy chữ đồ con hoang.
"Chu Cảnh Diên, mẹ tôi tốt bụng giữ cậu lại nghỉ ngơi, cậu có thái độ gì đấy hả?"
Chu Hướng Nam nóng tính xông lên, muốn đánh một trận với Chu Cảnh Diên.
"Dừng tay!"
Một người đàn ông đi từ ngoài vào, là người có gương mặt trắng nõn.
Người này hơn ba mươi tuổi, mặc quần áo nửa mới, thoạt nhìn sạch sẽ hơn những người khác của Chu gia.
"Chú út."
Chu Như Ý chào người này trước tiên.
Chu Quang Dương cao khoảng 1m75, cao hơn hai anh em Chu Quang Hoa mấy centimet.
Đeo mắt kính, thoạt nhìn văn nhã rất có học vấn.
"Cảnh Diên, sao cháu trở về sớm như vậy?"
Chu Quang Dương đẩy kính trên sống mũi, cười đến vô cùng ôn hòa.
Vẻ mặt Chu Cảnh Diên không chút biểu cảm, không nói một câu.
Chu Quang Dương cũng không tức giận, nhìn về phía Lục Thanh Nghiên đứng bên cạnh anh:
"Đây là đối tượng của Cảnh Diên sao?"
"Chào cháu, cậu là Chu Quang Dương, là cậu út của Cảnh Diên."
"Tôi tên là Lục Thanh Nghiên, là đối tượng của Chu Cảnh Diên."
Giọng nói của Lục Thanh Nghiên lạnh nhạt, thái độ không nóng không lạnh.
"Cảnh Diên, lại đây ngồi đi, cậu út đã lâu không gặp cháu."
Chu Quang Dương ngồi lên một chiếc ghế trước một bước.
Chu Cảnh Diên không dao động, Lục Thanh Nghiên kéo ống tay áo Ủa anh. Anh nghiêng đầu nhìn cô, Lục Thanh Nghiên nhếch miệng cười, môi mấp máy không phát ra âm thanh:
"Nhìn kỹ hẵng nói."
Những người này muốn giữ bọn họ lại lần nữa, nhất định là có tính kế.
Nếu muốn tính kế, đương nhiên sẽ không dễ dàng thả bọn họ đi như vậy, còn không bằng nhìn xem rốt cuộc là bọn họ muốn gì.
Hai người ngồi đối diện Chu Quang Dương, đám Triệu Vĩnh Mai cầm ghế ngồi một bên.
"Cảnh Diên, lần này cháu nhất định phải giúp cậu út cháu."
Không ai mở miệng nói trước, Triệu Vĩnh Mai là người không nhịn được trước tiên.
"Các người muốn Cảnh Diên giúp gì?"
Lưu Tú Cần đi từ phòng ra, nhìn mọi người với vẻ thất vọng.
Rốt cuộc là đời trước bà ấy tạo nghiệt gì chứ?
Mới sinh ra mấy đứa con trai không có lương tâm như vậy, còn cưới hai đứa con dâu ghê gớm như thế.
"Mẹ, mẹ về phòng đi, chúng con chỉ muốn nói chuyện với Cảnh Diên thôi."
Chu Quang Học đứng dậy đi về phía Lưu Tú Cần, nửa đẩy nửa đỡ bà ấy vào phòng.
"Cảnh Diên, chuyện năm đó bọn mợ biết sai rồi, đều là người một nhà, cháu đâu cần ghi hận tới bây giờ."
Vương Quý Chỉ bắt đầu đánh bài tình cảm.
"Cháu muốn trách, cháu cứ trách mợ cả đi! Mợ cả quỳ xuống với cháu còn không được sao?"
Triệu Vĩnh Mai thấy Chu Cảnh Diên không có chút phản ứng nào, khẽ cắn môi muốn quỳ xuống.
"Thím à, thím đừng như vậy."