Lục Thanh Nghiên giơ tay ngăn cản Triệu Vĩnh Mai, không cho bà ta quỳ xuống.
Triệu Vĩnh Mai nửa cong chân, bị Lục Thanh Nghiên cắt ngang, quỳ cũng không phải mà không quỳ cũng không phải.
"Thím, nếu thím quỳ xuống, người không biết còn tưởng Cảnh Diên làm chuyện gì ấy chứ."
Lục Thanh Nghiên hừ lạnh trong lòng, nhìn mọi người xung quanh.
Bọn họ cần giúp chuyện lớn gì, mới có thể bức Chu Cảnh Diên như vậy?
Cô vô cùng đau lòng anh, hiện giờ cô không làm được gì, chỉ có thể lặng lẽ nắm lấy tay anh, cho anh ấm áp.
Tay nhỏ được tay của Chu Cảnh Diên nắm lấy, anh thực sự nắm rất chặt.
"Mợ... Mợ không có."
Gương mặt già của Triệu Vĩnh Mai xấu hổ muốn chết, muốn phản bác nhưng không biết nên nói gì.
"Cảnh Diên, cậu út không nói lời vô nghĩa với cháu nữa."
Chu Quang Dương biết chiêu yếu thế này không thể thực hiện được, dứt khoát nói thẳng ra.
"Gần đây cậu út tìm được công việc, cần 500 tệ."
"Nể mặt bà ngoại cháu, cháu giúp cậu út được không? Cậu út đảm bảo chỉ có lần này thôi, sau này sẽ không quấy rầy cháu nữa."
Chu Quang Dương hạ giọng, cầu xin Chu Cảnh Diên.
"Câm miệng!"
Đôi mắt của Chu Cảnh Diên lạnh lẽo sắc bén, ước gì có thể xẻ Chu Quang Dương ra thành tám mảnh.
Lục Thanh Nghiên nắm chặt tay Chu Cảnh Diên, bảo anh bình tĩnh một chút.
Cả nhà này đúng là không biết xấu hỏ, sư tử há to miệng đòi 500 tệ, cũng không sợ sặc chết.
"Cậu dựa vào cái gì cho rằng tôi có 500 tệ?" gì.
"Mấy năm nay... Cháu sống một mình, cho dù thế nào trong tay cũng tích cóp được ít tiền."
Chu Quang Dương cười gượng: "Không phải là cậu muốn tiền của cháu, là muốn cháu cho vay, sau này cậu đi làm sẽ chậm rãi trả cho cháu."
"Cậu út cháu nói đúng, cháu còn chưa cưới vợ, đưa tiền cho cậu út cháu vay đi."
Chu Quang Dương ngồi một bên ngẩng đầu nhìn Chu Cảnh Diên, không chút che giấu vô liêm sỉ trong mắt.
Lục Thanh Nghiên cười to, đây là người một nhà gì thế này?
"Cô cười cái gì?"
Gương mặt của Chu Như Ý âm trầm, trừng mắt với Lục Thanh Nghiên.
Vào thời khắc quan trọng như vậy, người phụ nữ này cười như thế là có ý gì?
"Ngại quá, chẳng qua là tôi nghe được truyện buồn cười, nên không nhịn được mà thôi."
Lục Thanh Nghiên tỏ vẻ ngượng ngùng, nhưng trong mắt không có chút áy náy nào.
Lời nói của Lục Thanh Nghiên khiến gương mặt mọi người âm trầm.
"Lục Thanh Nghiên, cô còn chưa gả vào Chu gia, nơi này không tới lượt cô nói chuyện."
Giọng nói của Triệu Vĩnh Mai sắc bén, lớn tiếng quát Lục Thanh Nghiên.
"Ai cho bà mắng cô ấy? Cô ấy không cần gả vào Chu gia, chỉ cần gả cho tôi."
Chu Cảnh Diên nhấc chân đá ghế dưới mông Triệu Vĩnh Mai, cả người tràn ngập hơi thở thô bạo.
Bọn họ có thể ÿ vào trưởng bối dạy dỗ anh, nhưng không thể mắng cô.
Triệu Vĩnh Mai ngã chổng vó, đau đến mức bà ta nhe răng trợn mắt.
"Cháu... Bà ấy là mợ cháu."
Chu Quang Hoa trừng Chu Cảnh Diên, ỷ vào mình là cậu cả của Chu Cảnh Diên, lại muốn dạy dỗ Chu Cảnh Diên.
"Là mợ, vì sao không làm chuyện mợ nên làm?" Chuyện xảy ra năm đó, chẳng lẽ những người này đều coi như không có chuyện gì xảy ra ư?
Cô bất bình thay Chu Cảnh Diên, đau lòng năm đó anh còn nhỏ như vậy đã bị bắt nạt.
Mọi người bị châm chọc lần nữa, gương mặt hết đỏ lại trắng.
Người nào cũng biết những lời Lục Thanh Nghiên nói là thật, nhưng không ai dám chân chính nhận lỗi lầm của mình.
"Chuyện năm đó là bất đắc dĩ."
Chu Quang Dương còn muốn kể ra bất đắc dĩ của bọn họ.
Chu Cảnh Diên cười mỉa một tiếng: "Bất đắc dĩ ư? Hay cho câu bất đắc dĩ!"
Chu Quang Dương cười ngượng ngùng.
Năm đó Chu Quang Dương hơn hai mươi tuổi, anh ta tận mắt nhìn thấy Chu Cảnh Diên bị đuổi ra khỏi cửa, anh ta không chỉ không tiến lên ngăn cản, còn luôn thờ ơ lạnh nhạt.
"Chuyện đã qua lâu như vậy, bọn cậu đều muốn đền bù cho cháu."
Không phải là Chu Quang Dương chưa từng hối hận năm đó lạnh nhạt.
Nếu biết sẽ có ngày này, năm đó anh ta đã ngăn cản Triệu Vĩnh Mai, cũng sẽ không thay đổi thành cục diện như hiện giờ.
Nuôi một đứa bé 10 tuổi chỉ cần cho đứa bé miếng cơm ăn, đâu cần ầm ï đến mức độ đó.
Người khác không biết nhưng anh ta biết rõ, cháu ngoại này là người có bản lĩnh.
"Cháu cho bọn cậu một cơ hội..."
"Nói xong chưa?"
Chu Cảnh Diên không muốn nghe Chu Quang Dương nói lời vô nghĩa nữa.