"Cảnh Diên, cháu giúp cậu với."
Chu Quang Dương tiến lên nắm chặt tay Chu Cảnh Diên.
Vẻ mặt Chu Cảnh Diên không chút biểu cảm đẩy ra, lùi về sau một bước.
"B00 tệ cũng không nhiều lắm, cháu đưa tiền tiết kiệm cho cậu cháu, cũng không phải muốn mạng cháu mà."
Triệu Vĩnh Mai bất mãn lẩm nhẩm, mắng thầm trong lòng.
"Cảnh Diên, cháu giúp bọn mợ đi."
Vương Quý Chỉ mở miệng: "Bọn mợ sống tốt, bà ngoại cháu mới có thể sống tốt."
Ánh mắt lạnh như băng của Chu Cảnh Diên nhìn về phía Vương Quý Chỉ: "Tôi muốn đưa bà ngoại tôi rời khỏi đây."
"Không được!"
Hai anh em Chu Quang Hoa và Chu Quang Học cùng mở miệng.
"Như vậy sao được?"
Sắc mặt Triệu Vĩnh Mai thay đổi: "Đâu có đạo lý cháu ngoại nuôi bà ngoại, như vậy sẽ khiến người ngoài nói nhà chúng ta thế nào."
Lưu Tú Cần là người duy nhất có thể đo nắn được Chu Cảnh Diên, sao Triệu Vĩnh Mai có thể để anh đưa đi.
"Cảnh Diên, về nhà đi, đừng để ý tới mấy cậu cháu."
Lưu Tú Cần lại đi ra lần nữa, biểu cảm rất bình tĩnh, trong đôi mắt ảm đạm lộ ra thất vọng.
Chu Cảnh Diên quay đầu nhìn về phía Lưu Tú Cần.
Bà ấy lộ ra tươi cười hòa ái: "Đừng để ý tới bà ngoại, bà ngoại sống rất tốt."
Chu Cảnh Diên nắm chặt tay, gân xanh nhô lên, cố gắng nhẫn nhịn.
"Chúng ta đi thôi."
Lục Thanh Nghiên nắm tay Chu Cảnh Diên, nhẹ giọng nói.
Bà ngoại đã mở miệng, lại ở đây tiếp cũng không có ý nghĩa gì.
Nếu biết người Chu gia muốn gì, không cho là được.
"Ừm!" nhanh chóng rời di.
"Cảnh Diên, cháu thực sự mặc kệ cậu út ư?"
Chu Quang Dương chưa từ bỏ ý định đuổi theo ra: "Cháu giúp cậu út một lần đi, nếu không nắm chắc cơ hội lần này, cậu út sẽ xong rồi."
"Tránh ra!"
Chu Cảnh Diên nhìn Chu Quang Dương, lạnh giọng quát lớn.
"Sao mày máu lạnh như vậy?"
Triệu Vĩnh Mai chỉ vào Chu Cảnh Diên, nếu Chu Cảnh Diên không muốn giúp bọn họ, đương nhiên là bà ta sẽ không cho anh sắc mặt tốt.
"Câm miệng! Các người có tư cách gì cầu xin anh ấy giúp đỡ, nói anh ấy máu lạnh?"
Cuối cùng Lục Thanh Nghiên không nhịn được, chắn trước mặt Chu Cảnh Diên.
Cô thực sự bị chọc tức, đám người này đứng trên đỉnh đạo nghĩa chỉ trích anh.
Bọn họ lấy đâu ra tư cách này?
"Dựa vào cái gì anh ấy phải giúp các người, còn phải lấy tiền cưới vợ của anh ấy?"
"Được thôi, có thể cho các người, vậy khi anh ấy cưới vợ, có phải các người sẽ bỏ tiền ra thay anh ấy hay không?"
Vẻ mặt Lục Thanh Nghiên không chút biểu cảm chất vấn mấy người.
"Chỉ cần Cảnh Diên cho vay, tiền cưới vợ chúng tôi sẽ trả."
Vương Quý Chỉ lại lộ ra tươi cười khiến người ta ghê tởm.
Cưới một người vợ có thể tốn bao nhiêu tiền?
Đại đội bọn họ 8 đến 10 tệ là có thể cưới cô gái tốt về nhà.
"Được thôi!"
Lục Thanh Nghiên cười tủm tỉm gật đầu, khoanh tay trước ngực bắt đầu tính toán.
Dáng vẻ này của cô, khiến người Chu gia sinh ra dự cảm xấu.
"Khụ khụ!"
Hắng giọng một cái, Lục Thanh Nghiên nhìn mọi người xung quanh, lúc này mới chậm rãi nói:
"Tôi thích con số 888, cho nên cưới tôi cũng cần nhiều như vậy." Chu Như Ý không nhịn được mở miệng châm chọc.
"Đừng nóng vội, tôi còn chưa nói hết."
Lục Thanh Nghiên không để ý tới châm chọc của Chu Như Ý, tiếp tục nói: "888 chỉ là tiền đề, tôi còn muốn tam chuyển nhất vang."
"Cô đang nằm mơ giữa ban ngày sao?"
Lần đầu tiên Triệu Vĩnh Mai gặp người công phu sư tử ngoạm như thế.
Cưới người thành phố cũng không đắt như cô.
888 chỉ là tiền đề, nằm mơ mộng đẹp gì thế?
"Cảnh Diên, người vợ như vậy cháu còn muốn cưới sao?"
Chu Quang Học nhìn Chu Cảnh Diên, lạnh giọng hỏi anh.
"Chỉ cần là cô ấy, tôi sẽ cưới."
Ánh mắt Chu Cảnh Diên kiên định nhìn Lục Thanh Nghiên.
Đối với anh mà nói 888 và tam chuyển nhất vang còn chưa đủ, căn bản không xứng với cô.
"Có phải mày điên rồi không?"
Triệu Vĩnh Mai thấy Chu Cảnh Diên dầu muối không ăn, ước gì có thể dùng que đánh anh như khi còn nhỏ.
"Cậu không cho cháu cưới cô ta."
Gương mặt của Chu Quang Hoa âm trầm, lạnh giọng nói.
"Chuyện của tôi liên quan gì tới các người? Buồn cười!"
Chu Cảnh Diên nhếch miệng cười mỉa, đã sớm không còn quan hệ gì, cũng xứng nói không được sao?
Xem ra đám người này đã quên, nắm đó anh điên cuồng đối phó bọn họ thế nào!
"Đi thôi, đi trở về."
Lục Thanh Nghiên không muốn ứng phó đám bệnh tâm thần này, dẫn đầu rời đi.