Ôn Ngôn không nghĩ tới mình nhìn lén người ta, vậy mà bị người ta phát hiện, gương mặt tuấn tú lập tức đỏ lên.
Lục Thanh Nghiên nhìn lướt qua Ôn Ngôn, không để ý tới nữa, nhanh chóng rời mắt.
"Dám mua bán người sao?"
Công an trung niên tức giận đi về phía Vương Kim Nga.
Ôn Ngôn không dám thất thần nữa, nhấc chân theo kịp công an trung niên.
"Đi theo chúng tôi đến đồn công an một chuyến."
Công an trung niên lấy còng ra, còng lấy Vương Kim Nga.
Vương Kim Nga sợ tới mức hai chân nhữn ra, quỳ trên đất: "Đừng bắt tôi, tôi biết sai rồi."
Bà ta đâu biết sẽ lớn chuyện như vậy!
Không phải là người khác chưa từng bán cháu gái, vì sao tới lượt bà ta lại bị bắt?
Bà già kia chậm rãi ngồi dậy, lảo đảo muốn chạy trốn.
Lục Thanh Nghiên lanh tay lẹ mắt bắt lấy bà già: "Bà cho rằng mình chạy trốn được sao?"
Ôn Ngôn đuổi theo tới, ánh mắt nhìn cánh tay mảnh mai trắng nõn của Lục Thanh Nghiên, chậm rãi nhìn gương mặt cô lần nữa.
"Cảm ơn."
Anh ta hạ giọng theo bản năng, đôi mắt nhìn chằm chằm Lục Thanh Nghiên.
Lục Thanh Nghiên nhíu mày: "Không cần cảm ơn."
Ý thức được mình hơi càn rỡ, Ôn Ngôn nhanh chóng rời mắt bắt lấy bà già kia.
Lục Thanh Nghiên xoay người đi về phía Bảo Nhi.
Ôn Ngôn ngẩng đầu nhìn bóng dáng cô rời đi, cuối cùng không nỡ rời mắt.
Không phải là anh ta chưa từng gặp nữ đồng chí xinh đẹp, nhưng đây là lần đầu tiên có người khiến anh ta không rời mắt được.
Cho dù bị ghét bỏ, anh ta vẫn muốn nhìn cô nhiều hơn. Ôn Ngôn nghe thấy rõ tiếng tim đập của mình, nhanh đến mức anh ta cho rằng sắp nhảy ra.
Có phải vừa rồi anh ta chọc cô ghét bỏ hay không?
Có chút ảo não vừa rồi mình làm càn, Ôn Ngôn rất muốn giải thích mình không phải người như vậy.
"Ôn Ngôn, đi thôi!"
Công an trung niên mở miệng nói với Ôn Ngôn hơi thất hồn lạc phách, tay kéo lấy Vương Kim Nga lộ vẻ tuyệt vọng.
"Tôi sai rồi, sẽ không như vậy nữa."
Vương Kim Nga nước mắt nước mũi chảy đầy, cầu xin với Bảo Nhi.
"Bảo Nhi, cháu mau cứu bà nội, bà nội thực sự biết sai rồi, đảm bảo sẽ không bán cháu nữa."
Trên mặt Bảo Nhi lộ vẻ đau lòng, lắc đầu.
Vương Kim Nga vừa thấy Bảo Nhi như vậy, chửi ầm lên: "Mày đúng là Tang Môn Tinh, nếu không vì mày, sao tao biến thành như vậy?"
"Câm miệng, còn mắng nữa à?"
Công an trung niên kéo Vương Kim Nga, vừa nghe thấy bà ta mở miệng ngậm miệng Tang Môn Tinh, gương mặt âm trầm quát lớn.
Ôn Ngôn còng bà già kia, trước khi rời đi còn nhìn về phía Lục Thanh Nghiên.
Lần này không còn bóng dáng của cô nữa.
Ánh mắt tìm kiếm một vòng, Ôn Ngôn thất vọng cúi đầu.
Hai người dẫn theo Vương Kim Nga và bà già kia rời đi, đi xa rồi vẫn có thể nghe thấy tiếng nhận sai của Vương Kim Nga.
Đội trưởng Từ thở dài một hơi, lắc đầu.
Miêu Hồng Hà xuyên qua khe cửa nhìn thấy Vương Kim Nga bị dẫn đi, sợ tới mức chạy vào trong phòng.
Ngay từ đầu Trần Phú Cường đã trốn tránh không dám ra, co rúm không giống đàn ông.
"Đại đội trưởng, vợ chồng chúng tôi muốn nhận nuôi Bảo Nhi."
Từ lão ngũ chống gậy, đi về phía đội trưởng Từ.
Phùng Bình nắm chặt tay Bảo Nhi đứng bên cạnh ông ấy, a một tiếng gật đầu.
Bảo Nhi nhìn về phía hai người với vẻ khiếp sợ, nước mắt không nhịn Lục Thanh Nghiên ở phía xa nhìn, cảm thấy vui vẻ thay Bảo Nhi.
Vương Kim Nga bị bắt, Miêu Hồng Hà chắc chắn không nuôi Bảo Nhị, vợ chồng Từ lão ngũ muốn nhận nuôi Bảo Nhi rất dễ dàng.
Không nghĩ tới, ý nghĩ hoang đường hiện lên trong đầu lúc trước, vậy mà hôm nay thực hiện được.
Xem ra Bảo Nhi rất có duyên với vợ chồng Phùng Bình.
"Thanh Nghiên, đợi tôi với."
Ngô Tiểu Anh bước nhanh tới, gọi Lục Thanh Nghiên lại.
"Sao thím Vương lại làm ra loại chuyện này, thật quá đáng."
Lục Thanh Nghiên không nói chuyện, an tĩnh nghe Ngô Tiểu Anh lẩm bẩm.
"Tối mai đại đội có chiếu phim điện ảnh, cô đi xem không?"
Ngô Tiểu Anh tràn ngập hứng thú nói tới một chuyện khác khiến cô ấy vui vẻ.
"Phim điện ảnh ư?"
Lục Thanh Nghiên hơi tò mò, nhìn về phía Ngô Tiểu Anh.
"Đúng vậy, hay là tôi tới tìm cô..."
Ngô Tiểu Anh còn chưa nói xong, ánh mắt nhìn cách đó không xa, trên mặt lộ vẻ xấu hổ.
Trần Ni cðõng giỏ tre, cơ thể thoạt nhìn còn gầy hơn trước đây, cả người tỏa ra hơi thở âm trầm.
"Tiểu Ni..."
Ngô Tiểu Anh gọi Trần Ni đi tới.
Trần Ni cười lạnh lùng, không thèm nhìn Ngô Tiểu Anh đi lướt qua cô ấy về nhà.